“Được, con sẽ về.” Tô Miên suy nghĩ một lát rồi đồng ý.
Diêu Lộ nghe thấy Tô Miên đồng ý, lập tức có chút vui vẻ, lại dặn dò mấy câu trong điện thoại, sau đó mới cúp máy.
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Diêu Lộ, Tô Miên để điện thoại ở một bên trên cửa sổ, ánh mắt lại nhìn về phía xa, nhìn những người bệnh nằm viện ở dưới lầu, suy nghĩ liên tục thay đổi.
Ngoài ý muốn trở thành nữ phụ trong kịch bản “Sương mù”, vừa đến đã xảy ra không ít chuyện, ngoài lãng phí mười mấy năm tuổi trẻ, những chuyện khác đều rối loạn hết cả.
Kiếp trước cô là diễn viên, có chấp niệm với giới giải trí, cho nên chắc chắn cô vẫn sẽ tiếp tục đi lại lối cũ giới giải trí này.
Về phần sau khi hủy hợp đồng, cô nên tiếp tục lăn lộn trong giới giải trí thế nào, điểm này thật ra Tô Miên cũng không lo lắng.
Có trí nhớ của Tô Miên, cho nên cô biết, tuy Tô Miên không tính là thiên chi kiêu nữ, nhưng hoàn toàn được xem như tự bỏ đi hết hậu thuẫn của mình, chỉ vì tự ti.
Bởi vì tự ti, cho nên muốn chứng minh mình không cần dựa vào bất kỳ ai, cô cũng có thể sống rất tốt, cô cố chấp cố gắng, hết lần này đến lần khác lại không như mong muốn.
Bên người còn có một Phùng Mẫn đang xúi cô đi sai đường, cuối cùng mới có thể rơi vào tình cảnh như trong kịch bản! Kiếp trước, Tô Miên lần lộn từ tuyến mười tám đến ảnh hậu, cô rất hiểu con đường này khó đi bao nhiêu, nhưng cô không có cách nào khác.
Giờ đã có thân phận bối cảnh của Tô Miên, con đường của cô ở giới giải trí hoàn toàn thuận buồm xuôi gió, phải nắm chắc nguyên tắc có quan hệ không dùng đến cũng uổng phí.
Tô Miên tỏ vẻ, nếu cô đã trở thành Tô Miên, cô sẽ không thể thanh cao ngu xuẩn giống như Tô Miên kia được.
Ánh mắt Tô Miên kiến nghị nhìn ra ngoài cửa sổ, lại nhớ đến vòng ôm của người mình ngã vào trước khi hôn mê kia, đôi mắt giống như xoáy nước ấy vẫn còn hiện lên rõ ràng trong ký ức của cô.
Haizz! Sao lại trùng hợp gặp được anh chứ?
Ở bệnh viện một ngày, Tô Miên liên xuất viện trở lại căn hộ độc thân của mình.
Lăn lộn ba năm ở giới giải trí, ngay cả một trợ lý cũng không có, điều này khiến Tô Miên quen có trợ lý bận trước bận sau có chút không quen, cũng có thể hiểu được vì sao nguyên chủ Tô Miên muốn đi đường tắt, thật sự là cuộc sống có chút thê thảm.
Trở về từ bệnh viện, nhìn căn hộ nhỏ ba mươi mét vuông, ngồi trên sô pha, Tô Miên chán chường một lúc lâu, mãi đến khi đói mới gọi đồ ăn bên ngoài giải quyết bữa trưa, sau đó cầm điện thoại lên Weibo.
Tô Miên có một tài khoản Weibo, thỉnh thoảng đăng lên một vài tình hình công việc, lục tục quay một vài vai phụ, còn đều là mấy thứ không thể thích nổi, mặc dù có giá trị nhan sắc chống đỡ, nhưng fan cũng miễn cưỡng chỉ đến năm mươi nghìn, mà đa số còn đều là fan thích vẻ ngoài.
Tô Miên nghĩ đến kiếp trước sau khi mình giành được vòng nguyệt quế ảnh hậu, trên phần mềm giống như Weibo này, fan ước chừng có hơn năm mươi triệu, so với năm mươi nghìn fan hiếm có ít ỏi bây giờ, thật sự có chút buồn cười.
Tâm trạng của Tô Miên có chút sụp đổ, sau đó xem xét tình hình trước kia của Tô Miên.
Nguyên chủ Tô Miên là người khá tự ti, cực kỳ ít đăng bài viết, thỉnh thoảng mới có đăng một tấm selfie, ảnh selfie còn đều là đủ loại góc độ kỳ lạ.
Nếu không phải có vốn liếng tốt, có giá trị nhan sắc cao chống đỡ, e rằng với kiểu ảnh chụp từ trên cao xuống như nguyên chủ, người bình thường đã không hold nổi rồi! Tô Miên mím mím môi, bắt đầu xóa một vài bài viết của Tô Miên, lại cầm điện thoại lên, ôm gối ôm chụp một tấm selfie, thêm một câu: Thiên hạ không có buổi tiệc nào không tàn, cuối cùng còn @ cả Công ty quản lý Tinh Diệu của Tô Miên.
Fan của Tô Miên rất ít, một bài viết hoàn toàn không thể dấy lên nhiều sóng gió, nhưng Tô Miên tự chủ động @ công ty, ít nhiều cũng sẽ tạo được một chút sóng gió.
Tô Miên cũng không quan tâm nhiều như vậy, đăng bài viết xong thì ném điện thoại đi ngủ.
Mãi đến nửa giờ sau khi chuyện này “lên men”, Phùng Mẫn bắt đầu điên cuồng khủng bố điện thoại.
“Tô Miên, cô có bản lĩnh đấy, chưa qua sự cho phép của công ty đã tự mình đăng bài hủy hợp đồng, hay là cô cho rằng công ty hết cách với cô rồi phải không?” Phùng Mẫn sắp tức chết rồi.
Chị ta đã chuẩn bị bàn bạc với người mới kia, kết quả lãnh đạo bên trên gọi điện thoại chửi rủa chị ta một trận như tát nước vào mặt, tuy công ty cũng định hủy hợp đồng với Tô Miên, nhưng để Tô Miên - một nghệ sĩ nhỏ tuyến mười tám chủ động & công khai, tính chất đã hoàn toàn khác rồi.
Không phải đã nói xong là sẽ hủy hợp đồng rồi sao? Đã như vậy, tôi đăng bài có vấn đề gì chứ?” Tô Miên bình tĩnh nói.
Cô cũng không phải quả hồng mềm, nguyên chủ Tô Miên ngu xuẩn, nhưng cô không ngu.
Tiền trảm hậu tấu thật sự không đúng, nhưng Tô Hiến nhất định phải để mình đứng ở thể có lợi.
Công ty rõ ràng đang do dự giữa hủy hợp đồng và đóng băng, chỉ cần kéo dài thì sẽ có thể trở thành bị đóng băng, cô cũng không có thời gian hai năm để Tinh Diệu phung phí.
Cho nên cô mới chủ động ra tay, như vậy, Tinh Diệu không hủy hợp đồng cũng phải hủy hợp đồng.
Nhưng làm việc như vậy, chỉ sợ sau này sẽ không được lòng Tinh Diệu, mà Tô Miên nhớ rõ không bao lâu nữa Tinh Diệu sẽ lộ ra một vài giao dịch dơ bẩn, nghệ sĩ của Tinh Diệu gần như đều bị liên lụy, sau đó không ít nghệ sĩ ký hợp đồng cũng đều hủy hợp đồng.
Nguyên chủ Tô Miên vốn vì ảnh chụp mà vang bóng một thời, sau khi Tinh Diệu bị lộ ra giao dịch dơ bẩn, Tô Miên lại bị người ta lôi ra một mình chịu chỉ trích.
Tô Miên biết sự phát triển của những chuyện này, lúc đưa ra quyết định cũng cực kỳ kiên quyết, cô cũng chẳng thèm quan tâm lời chất vấn của Phùng Mẫn trong điện thoại nữa.
“Tô Miên, cô đã tự tìm đường chết tôi cũng không thèm để ý tới cô, mười giờ sáng mai đến phòng họp của công ty hủy hợp đồng.” Phùng Mẫn nói xong thì cúp máy.
Tô Miên nhìn cuộc gọi bị cúp, nhếch nhếch môi, cuối cùng không nói gì cả.
Sáng sớm hôm sau, Tô Miên sửa sang lại mình một chút, mặc một cái quần jean rộng thùng thình, một cái áo sơ mi màu trắng, ỷ vào giá trị nhan sắc cao, tùy ý búi đầu củ tỏi rồi ra cửa.
Tô Miên vốn đã có vẻ ngoài vô cùng xuất sắc, lại cứ hết lần này tới lần khác đi nhận mấy vai diễn bình hoa xinh đẹp, kiểu tóc xoăn dài lộ vẻ chững chạc, lúc này búi tóc lên, trông cô cũng có tinh thần hơn không ít, làn da rất đẹp.
Cô đi trên đường, cả người đều tràn đầy hơi thở thanh xuân, cũng hấp dẫn không ít ánh mắt của phái nam.
Tô Miên lựa chọn ngồi tàu điện ngầm đến Tinh Diệu.
Thành phố S kẹt xe nghiêm trọng, trước giờ Tô Miên đều cố gắng bắt xe, vẫn chưa nổi tiếng mà đã có tật xấu của nghệ sĩ nổi tiếng rồi.
Tô Miên hiểu rõ tiền trong túi, trước mắt rảnh rỗi cũng không có việc gì, ngồi tàu điện ngầm vừa tiện vừa thực dụng, cũng có thể cảm nhận cảm giác ngồi tàu điện ngầm một chút.
Kiếp trước sau khi nổi tiếng, Tô Miên gần như không có duyên với những phương tiện giao thông tiện lợi như tàu điện ngầm này, càng không thể không chút che giấu đi ra cửa, tự do đi trong trạm tàu điện ngầm mà sẽ không dẫn đến rối loạn như thế này.
“Chủ nhân chậm một chút, cẩn thận cầu thang...” Tô Miên đi xuống dọc theo cầu thang của tàu điện ngầm, đột nhiên nghe thấy một câu nói sốt ruột, giọng nói nghe như một cô gái trưởng thành, còn mang theo chút vội vàng.