Trừng Kỳ lắc lắc đầu, tuy rằng hắn rất muốn ở lại nhưng lại không muốn làm trái lời nói của Lê Thiên Duyên.
Bàn tay đang giấu trong tay áo của Trừng Kỳ không ngừng siết chặt lại, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm, sau này hắn nhất định sẽ nỗ lực để đuổi theo thiếu gia, không bao giờ muốn giống như hôm nay bị hắn đuổi đi.
Đợi thật lâu, mới nhìn thấy Lê Thiên Duyên xuất hiện, Trừng Kỳ liền vội vàng chạy lên đón.
“Đi thôi, chúng ta trở về“.
Lê Thiên Duyên nhìn thấy vẻ mặt của Trừng Kỳ rất giống chó con bị chủ nhân vứt bỏ, cảm thấy buồn cười mà giơ tay xoa xoa đầu của hắn.
“Ân, chúng ta trở về.”
Đột nhiên Trừng Kỳ đối tất cả mọi thứ bên ngoài đều cảm thấy không có hứng thú, chỉ muốn cùng Lê Thiên Duyên nhanh chóng trở về Thanh Trúc Uyển.
Quan Hạo Nhiên mới vừa hồi phủ, đã vội vã đem gói thuốc trong tay giao cho thị nữ nói, “Phương Nhi, mau đi nấu dược đi.”
“Thiếu gia, đây là phương thuốc của vị dược sư nào khai vậy.” Phương Nhi tiếp nhận gói thuốc có chút chần chờ hỏi một tiếng.
“Ngươi hỏi nhiều như vậy để làm gì, còn không mau đi nấu.”
Quan Hạo Nhiên trong lòng có chút chột dạ đối nàng quát lớn một tiếng, nếu như để cha nương của hắn biết đây là phương thuốc của Lê Thiên Duyên khai, không biết sẽ thế nào đâu.
“Vâng, thiếu gia.” Phương Nhi đáp ứng một tiếng. Sau đó liền đi nhanh ra ngoài.
Bất quá không được bao lâu, Quan Hạo Nhiên đã nhìn thấy mẫu thân của mình hấp tấp giết đến trong viện, ngay tức khắc có chút đau đầu xoa xoa cái trán, nha đầu này quả nhiên không đáng tin cậy.
“Nhiên nhi, ta nghe nói hôm nay con đi Tôn Hòa đường, có phải đã gặp được Tôn dược sư đúng không, ta còn nghe hạ nhân nói con còn đem dược trở về, là Tôn dược sư khai phương thuốc sao?”
Quan phu nhân còn chưa đến gần, đã gấp gáp hỏi liên tục.
“Nương……”
Quan Hạo Nhiên bị nàng hỏi liên tiếp mấy vấn đề, trong giọng nói lộ ra vài phần bất đắc dĩ.
“Con sao vậy?”
Quan phu nhân nhìn thấy vẻ mặt rối rắm của nhi tử, trong lòng cảm thấy lo lắng bất an, nhíu chặt mày đẹp nói, “ Tôn dược sư nói cái gì không tốt sao?”
Quan Hạo hạo nhìn nhu nhược mẫu thân sau đó hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn không có can đảm nói ra sự thật.
“Không có.”
“Vậy là tốt rồi, mấy tên dược sư đều là một đám vô dụng, làm hại con ta uống nhiều như vậy dược cũng không thấy hiệu quả, nếu tên Tôn dược sư này khai phương thuốc cũng không có hiểu quả, ta nhất định sẽ đập nát bảng hiệu của Tôn Hòa đường.”
Quan phu nhân khi nói chuyện vẻ mặt phẫn uất còn xoắn một bên tay áo lên, bộ dáng này làm trên người nàng không còn sót lại một chút khí độ nào của một vị phu nhân cao quý.
Quan Hạo Nhiên đối với tính cách thay đổi thấy thường của mẫu thân đã thành thói quen, chỉ có thể ở một bên cười theo, cũng đem lời nói của chưởng quầy Tôn Hòa vứt sau đầu.
Đột nhiên nhớ tới Lê Thiên Duyên, Quan Hạo Nhiên nhịn không được mở miệng hỏi, “Nương, trước đó ngươi cho ta ăn đan dược là từ đâu tới?”
Ba năm trước đây, không biết nương lấy từ đâu ra mấy hộp đan dược, nói với hắn chỉ cần ăn xong sẽ có Hỏa linh căn, ban đầu Quan Hạo Nhiên còn không tin, nhưng mỗi lần dùng xong đan dược hắn đều cảm giác được cả người nóng như lửa đốt huyết khí tràn đầy, sau đó mới tin là thật.
Nhưng mấy tháng trước, lúc tiên tông tuyển chọn đệ tử, hắn lại không có thí nghiệm ra linh căn, chuyện này làm Quan Hạo Nhiên buồn bã mất mát rất lâu, sau đó không lâu, hắn liền phát hiện thân thể của mình không thích hợp, cho nên cũng không có tâm trạng tiếp tục u sầu.
“Ta không phải đã nói với con sao, là của tu giả Trăn Lam Phong đưa, hắn từ Thiên Phạn tiên tông ra ngoài du lịch, rất khó có thể thấy được.”
“Lúc trước vị tu giả kia cũng nói, nương cho ngươi dùng đan dược quá muộn, nếu cho ngươi dùng đan dược trước mười tuổi, tỷ lệ thành công sẽ lớn hơn một chút.”
Khi nhắc lại việc này, Quan phu nhân vẫn còn cảm thấy tiếc hận.
Thế hệ này của Quan gia chỉ có duy nhất một mình Hạo Nhiên là hài tử, nhưng Hạo Nhiên lại không thể luyện võ, cho nên nàng mới tìm đủ mọi cách đi cầu linh dược, nhưng cuối cùng vẫn thất bại.
Những lời này Quan Hạo Nhiên đã nghe nương nói qua rất nhiều lần, trước đây cũng không nghĩ gì, hôm nay lại cảm thấy có chút nghi ngờ.
Lúc Lê Thiên Duyên vừa trở về, đã phát hiện bầu không khí trong phủ khác thường, thậm chí còn xuất hiện rất nhiều khí vị xa lạ, bọn họ chỉ mới ra ngoài có nửa ngày, Lê phủ giống như đã xảy ra chuyện lớn gì đó.
Mọi người vừa đi vào Thanh Trúc Uyển, đã nhìn thấy Tiểu Liễu đang nôn nóng đứng chờ.
Tiểu Liễu vừa nhìn thấy thiếu gia cùng Thiếu phu lang đã trở lại, trên mặt mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
“Thiếu gia, lão phu nhân đã trở lại, ngài mau cùng Thiếu phu lang đi đổi một bộ quần áo mới đi, sau đó nhanh chóng đi thỉnh an lão phu nhân, hiện tại trong phủ tất cả thiếu gia tiểu thư đều đã đi rồi.” Tiểu Liễu sốt ruột giải thích với Lê Thiên Duyên.
“Lão phu nhân?” Lê Thiên Duyên suy nghĩ một lát mới nhớ ra, lão phu nhân chính là nãi nãi của nguyên chủ, từ sau khi Lê Bùi lên tiếp quản Lê gia, Lão thái gia cùng lão phu nhân đều dọn đến biệt uyển ở, lần trước có trở về một lần là vì tiên tông tuyển chọn đệ tử, còn lần này……
“Mấy ngày nữa không phải sắp tới sinh thần của Lão thái gia sao, tại sao hôm nay lão phu nhân lại trở về.”
Trong kí ức của Lê Thiên Duyên, vị lão phu nhân này không dễ sống chung cho lắm, trước kia khi nguyên chủ còn được mọi người nịnh hót lấy lòng, nhưng bà ta lại chưa từng cho nguyên chủ sắc mặt tốt.
“Nghe nói lần này lão phu nhân trở lại là muốn đích thân chủ trì tiệc mừng thọ, cho nên mới trở về trước mấy ngày.”
Tiểu Liễu nói xong, nhịn không được thúc giục tiếp, “Thiếu gia ngài nhanh lên đi, đi trễ không tốt đâu.”
“Lê Ngọ, đi chuẩn bị quần áo đi.”
Lê Thiên Duyên nhìn thoáng qua trên người đang ăn mặc quần áo thường ngày, sau đó dặn dò Lê Ngọ.
“Vâng, tiểu nhân đi ngay.”
Lê Ngọ ngay lập tức chạy vào sương phòng, từ trong tủ quần áo của thiếu gia lấy ra một bộ quần áo phù hợp.
“Thiếu phu lang có quần áo để thay sao?”
Lê Thiên Duyên lại nhìn Trừng Kỳ đang đứng bên cạnh, trước đó Lê Thiên Duyên cũng không có để ý tới chuyện này, hình như tiểu gia hỏa vẫn luôn ăn mặc quần áo bằng vải thô.
“Lúc hai người thành hôn, trong phủ có may cho Thiếu phu lang một bộ quần áo hằng ngày bằng gấm, ta đã chuẩn bị sẵn, thiếu gia, ta mang Thiếu phu lang vào phòng thay đồ trước.”
Tiểu Liễu nói xong, thấy Lê Thiên Duyên gật đầu, mới vội vàng kéo tay Trừng Kỳ vào phòng của bọn họ.
Lê Thiên Duyên ở trong viện đứng thêm một lát, lắng tai nghe tất cả những lời bàn tán của hạ nhân xung quanh đây, cho nên cũng biêt được một ít tin tức của Lê phủ.
Thì ra tiệc mừng thọ lần này của lão thái gia cũng là tiệc chúc mừng Lê Thiên Thừa được vào tiên tông. Ngày đó không chỉ có người của mấy đại gia tộc ở Tấn Thành đến tham dự, nghe nói mấy đại gia tộc của Vân Thành cùng Quan Thành đều sẽ đến đây tặng lễ, khó trách lão phu nhân lại coi trọng tiệc mừng thọ lần này như vậy, cho nên mới trở về đích thân ra tay xử lý.
Không chỉ có một mình lão phu nhân, ngay cả Lê Bùi cùng mấy cái đệ đệ đã phân gia cũng trở lại, mấy người này mới vừa nghe được tiếng gió cũng nương tiệc mừng thọ liền dọn về Lê phủ ở, trong đó cũng bao gồm Nhị lão gia Lê Côn.
Lê Thiên Duyên nhìn về phía tiểu viện cách đây không xa, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, hắn còn đang lo lắng không tìm được cơ hội để tính sổ với Lê Côn đâu, nhưng lúc này ông ta lại chủ động đưa tới cửa.
“Thiếu gia, y phục của ngài đã chuẩn bị xong.”
Lê Ngọ vừa mới chuẩn bị xong quần áo cho Lê Thiên Duyên ra tới, đúng lúc nhìn thấy trên mặt thiếu gia nhà hắn xuất hiện nụ cười xấu xa, đột nhiên trong lòng dâng lên dự cảm không tốt, cũng không biết lần này đến phiên ai gặp xui xẻo.
“Ân.”
Lê Thiên Duyên thu hồi ánh mắt, sau đó thonh dong chắp tay sau lưng đi vào sương phòng thay quần áo, dù sao bọn họ cũng đã trễ, trễ thêm một chút nữa cũng chẳng sao.
“Tiểu Liễu, ta nhất định phải đi sao?”
Trừng Kỳ giơ lên cánh tay tùy ý để Tiểu Liễu giúp hắn mặc quần áo, trong lòng lại vì chuyện đi gặp Lê lão phu nhân mà lo lắng không thôi.
Trước kia còn ở Trừng phủ, hắn đều bị mọi người quên đi, mỗi lần trong phủ có sự kiện quan trọng gì đó cũng sẽ không có người nhớ tới hắn, hiện tại lại đột nhiên muốn đi gặp trưởng bối của Lê Thiên Duyên, làm Trừng Kỳ có chút sợ hãi.
“Ngài là phu lang của thiếu gia, đương nhiên cũng phải đi thỉnh an lão phu nhân.”
Tiểu Liễu trong lòng nghĩ thầm, nếu là trước đây, thiếu gia chắc chắn sẽ không dẫn Thiếu phu lang đi cùng, nhưng hiện tại, tình cảm của thiếu gia cùng Thiếu phu lang đã tốt lên, thiếu gia sao có thể đành lòng nhìn Thiếu phu lang bị người khác chê cười.
“Nhưng bọn họ lại không thích ta, làm sao bây giờ.” Trừng Kỳ nhớ đến Lê Uyển liền bẹp bẹp miệng.
“Thiếu phu lang cứ yên tâm, có thiếu gia ở đó, hắn nhất định sẽ che chở ngươi.”
Tiểu Liễu vừa nói vừa giúp Trừng Kỳ thắt đai lưng, lại bất ngờ phát hiện trên người Thiếu phu lang hình như đã có da có thịt hơn trước, so với bộ dáng ốm yếu trước đây đẹp hơn nhiều.
Trừng Kỳ nghe được Tiểu Liễu nói như vậy, mới từ suy nghĩ kháng cự.
bongnhoTruyện đam mỹ nha cả nhà! pé thụ cưng quá chừng! - sent 2024-10-29 03:34:38
bongnhoTruyện hay quá! Tiếc là truyện hơi ngắn với kết hơi vội! cp phụ hay chính đều dthương~ !
Tình tiết truyện rất hay đọc khong ngán ,tgiả viết chắc tay !
- sent 2024-10-29 03:31:00
huong ho thiĐã hết rrrrrttttt - sent 2024-06-16 14:34:38
huong ho thiĐược cũng vui, hấp dẫn không thấy nhàm - sent 2024-05-18 21:03:03
huong ho thiHay kg mấy chế ơi - sent 2024-04-03 05:30:50