Sau một hồi trầm ngâm thì Cung Ngũ mở miệng: “Vậy phải cảm ơn anh Tiểu Bảo đã không ra tay thật. Nếu anh ấy thật sự xảy ra chuyện, tôi sợ là cả đời này cũng không thể tha thứ cho bản thân.”
Người bên cạnh cứng đờ, sau đó anh bước theo nhịp chân của cô: “Ừ. Anh biết.” Nhà vệ sinh trong trung tâm thương mại người ra người vào liên tục, nhưng nếu so với bên ngoài cửa, trong này rõ ràng yên tĩnh hơn rất nhiều. Cung Ngũ đang định bước ra khỏi cánh cửa đó, Công tước đại nhân đột nhiên kéo cô trở lại: “Tiểu Ngũ!”
Cô xoay đầu lại nhìn anh, Công tước đại nhân đứng yên tại chỗ, nắm lấy cánh tay của cô, không dám buông, nhưng cũng không dám làm cô đau, anh nói: “Anh phải làm thế nào, Tiểu Ngũ mới chịu tin anh?”
Cung Ngũ ngước mắt nhìn gương mặt anh, nói: “Tôi cũng không biết. Có lẽ thứ gọi là niềm tin đó, đối với tôi
mà nói không hề đáng tin cậy. Ngoài người thân giống như mẹ tôi, tôi sẽ không tin bất kì một ai. Tôi chỉ tin trên thế giới này chỉ có mẹ đối với con cái mới là tình thương thật sự, còn những người khác đều là giả.” Công tước đại nhân hé miệng, “Dung Trần thì sao? Anh ta cũng là giả, đúng không? Không phải vì em thích người đó nên mới theo đuổi sao?”
Cung Ngũ suy nghĩ một lúc thì nói thật: “Tôi thích một người con trai nên mới theo đuổi, nhưng mà thông thường, lúc đầu quen một người có mấy ai vì yêu chứ? Không phải đều là bắt đầu từ có thiện cảm rồi thấy hiếu kỳ và cuối cùng là muốn có được sao? Tôi cũng vậy, Dung Trần cũng như vậy. Tôi và anh ấy không phải vì yêu nên mới ở bên nhau. Hai chúng tôi, tôi nói là tôi và Dung Trần, thật ra là vì cô đơn và có thiện cảm nên mới chấp nhận tiếp xúc.” Cô đứng lại, nghiêm túc nhìn anh, nói: “Anh Tiểu Bảo, anh có biết tại sao anh cứ bám lấy tôi không? Đó là vì anh chưa tiếp xúc với cô gái khác. Tất cả các cô gái trên đời này, bất luận là đẹp, hay là bình thường, bất luận là thục nữ cao quý hay là con gái nhà thường dân, anh tìm hiểu kỹ một chút sẽ thấy mỗi người đều không giống nhau. Anh không thể treo cổ chết trên một cái cây xiêu vẹo như tôi, có hiểu không? Cũng giống như đạo lý tôi không muốn treo cổ chết trên một cái cây giống như anh. Anh là cái cây đẹp nhất trong rừng cây, nhưng như vậy thì sao? Không phải là của tôi, có đẹp nhất thì cũng không phải là của tôi...”
“Anh là của em. Anh là của em, từ trước đến giờ anh đều là của em. Lỗi lầm duy nhất trong đời anh chính là tự cho mình là đúng, quá... cố chấp, quá ích kỷ... Anh biết trong lòng Tiểu Ngũ nhất định có khúc mắc với anh, đó là chuyện rất bình thường, nhưng anh không hi vọng Tiểu Ngũ vì anh mà tùy tiện tìm một người con trai khác đến để thử. Có lẽ Tiểu Ngũ hi vọng có cơ hội phát triển với cậu Dung, nhưng mà Tiểu Ngũ, anh không vĩ đại như vậy, anh không vĩ đại như Tiếu Ngũ đã nghĩ.”
Bên cạnh có người đi ra khỏi nhà vệ sinh, nhìn thấy hai người đứng lôi kéo nhau ở cửa nên hiếu kỳ bước qua xem.
Khi có người cả hai đều không nói gì, đợi người đi qua rời khỏi, Cung Ngũ mới mở miệng: “Anh Tiểu Bảo, anh đang muốn nói với tôi, bất luận tội tìm ai làm bạn trai của mình, anh cũng sẽ không ngoan ngoãn làm bạn trai cũ, đúng không?”
“Đúng.” Anh thẳng thắn thừa nhận: “Anh sẽ không làm một người bạn trai cũ thật tốt. Anh sẽ bám lấy không ngừng, anh sẽ vĩnh viễn tồn tại giữa em và một người con trai khác.” Cung Ngũ trừng mắt, cô chẳng cảm thấy tức giận gì nhiều, hoặc có thể nói, sự đau lòng lúc vừa chia tay và cảm xúc tức giận sau đó đã không còn nữa. Cô cảm thấy rất nực cười, nghiêm túc nhìn Công tước đại nhân, hỏi: “Anh Tiểu Bảo, anh như vậy là rất ấu trĩ, anh có biết không?” Công tước đại nhân mím môi, trầm ngâm một hồi mới nói: “Anh biết, anh rất ấu trĩ cũng rất nực cười, nhưng mà Tiểu Ngũ, anh thật sự... không có cách nào nhìn em và một người con trai khác có tình cảm tốt đẹp với nhau, chỉ cần anh nghĩ tới cũng đã thấy rất đau lòng. Anh nghĩ rằng anh có đủ kiên nhẫn để chờ đợi, nhưng anh càng hiểu rõ trên đời này lòng người là thứ khó khống chế nhất. Anh không dám để cho em và cậu Dung kia có giao tình quá sâu nặng, anh sợ một ngày nào đó khi anh xúc động lại làm ra chuyện sai lầm...”
“Nên anh đem Dung Trần ra để uy hiếp tôi sao?” Cô hỏi, “Anh Tiểu Bảo anh làm vậy có vẻ không đúng cho lắm nhỉ?”
“Anh biết là không đúng, nhưng anh không kiềm chế được.” Anh nhìn cô, trong ánh mắt sâu xa đó đang hiện lên bóng dáng của cô, bên cạnh có nhiều người hiếu kỳ liên tục bước qua đây nhìn nhưng anh không còn né tránh như lúc nãy mà tiếp tục nói: “Anh đã một lần tổn thương Tiếu Ngũ, anh không muốn làm tổn thương Tiểu Ngũ lần thứ hai. Anh không muốn phạm lỗi... Tiểu Ngũ nói anh là cái cây đẹp nhất trong khu rừng, dù là... dù là đi cùng cũng có thể diện hơn đi cùng người khác, không phải sao? Anh tình nguyện xuất hiện trước mặt Tiểu Ngũ, thẳng thắn mà nói thì tất cả mọi thứ của anh đều không thua kém người đàn ông khác, có đúng không?”
Anh nhìn thẳng vào mắt cô, lại nhanh chóng đưa tầm mắt đi, trong phút chốc Cung Ngũ dường như phát hiện ra biểu cảm của anh có chút ngại ngùng, anh nói: “Một cái cây đẹp như anh, Tiểu Ngũ tại sao còn muốn đi tìm một cái cây xiêu vẹo để thử một lần, tại sao lại không cho anh một cơ hội? Nói không chừng, Tiểu Ngũ sẽ phát hiện cái cây đẹp như anh sẽ thoải mái hơn so với những cái cây xiêu vẹo kia. Không phải có người nói giày đã mang qua sẽ thoải mái hơn sao? Giày mới sẽ cộm chân....
Mắt Cung Ngũ trừng to tròn hơn, nhìn chằm chằm vào Công tước đại nhân giống như vừa mới quen biết nhau, cả buổi vẫn không nói ra câu nào. Công tước đại nhân lại mở miệng: “Dung Trần là một minh tinh thần tượng, dù sau này anh ta thật sự về nước cùng với Tiểu Ngũ, e rằng anh ta cũng sẽ kiêng dè thân phận minh tinh của mình, để duy trì lượng fan mà không quan công khai mối quan hệ với Tiểu Ngũ. So với việc Tiểu Ngũ phải chịu ấm ức như vậy, anh rõ ràng là sự lựa chọn tốt hơn...”
Cung Ngũ: “...”
Trên mặt Công tước đại nhân thoáng qua một chút bối rối, sau đó thì hồi phục lại bình thường, lúc mở miệng nói tiếp thì khí thể đã rất hùng hồn: “Tiểu Ngũ cảm thấy anh nói có đúng không? Anh và Tiểu Ngũ đã
bên nhau mấy năm, so với bọn họ, anh hiểu rõ sở thích của Tiểu Ngũ hơn, hiểu rõ suy nghĩ của Tiểu Ngũ hơn, cũng hiểu được nên ở bên cạnh Tiểu Ngũ ra sao. Anh từng đánh mất Tiểu Ngũ, anh hiểu rõ cảm giác khó chịu khi mất đi Tiểu Ngũ hơn bọn họ, cũng biết được nên trân trọng Tiểu Ngũ hơn bọn họ...”
“Anh đâu có sống lâu được.” Cung Ngũ đột nhiên nói: “Anh đừng tưởng là tôi không biết, không phải anh đang bị bệnh sao? Ai biết được anh sống đến ngày nào.”
Cánh tay Công tước đại nhân kéo lấy tay cô đột nhiên dùng sức, ôm lấy cô vào lòng mình, nói: “Anh sẽ sống cùng Tiểu Ngũ đến ngày răng long đầu bạc... Anh nhất định sẽ sống! Thời đại của anh và ba anh không giống nhau, hiện tại y học đã phát triển hơn, hiện đại hơn, bên cạnh anh lại có bác sĩ tốt nhất, mà anh cũng sẽ phối hợp với ông ấy làm tốt tất cả công tác chuẩn bị cho việc chữa trị. Tiểu Ngũ em phải tin anh, anh sẽ không chết, càng không chết sớm...”
Cung Ngũ bị anh ôm chặt trong lòng, sững sờ. Người xung quanh liên tục đi qua, hiếu kỳ nhìn xem cặp nam nữ trẻ tuổi xinh xắn đang diễn các tình tiết thường gặp trong các bộ phim thần tượng. Cung Ngũ một lúc lâu sau mới nói: “Anh Tiểu Bảo, anh nói rất có lý.”
“Câu nào?” Anh hỏi.
Cung Ngũ ngẩng đầu nhìn anh, nói: “Anh là cái cây đẹp nhất trong khu rừng.” Công tước đại nhân nhìn cô, “Vậy em có đồng ý lựa chọn cây đẹp nhất không?” Cung Ngũ: “Đồng ý chứ, nhưng mà anh Tiểu Bảo, bây giờ tôi đã treo trên cái cây xiêu vẹo nên tôi không thể đến bên dưới cái cây như anh mà hóng mát, tôi sợ bóng mát khá to, sẽ bị lạnh.”
Cánh tay Công tước đại nhân ôm lấy người cô vẫn không buông, “Tiểu Ngũ, sau này trời lạnh, lá trên cây kia sẽ rụng hết, nhưng anh vẫn còn lá, anh có thể giúp em che mưa chắn tuyết, có đúng không?”
Cung Ngủ không kìm được, cười “khì khì” một tiếng, “Anh Tiểu Bảo, anh đừng nên nói nữa. Có chút kỳ quái.”
Mặt Công tước đại nhân có chút thất vọng, “Anh biết. Dáng vẻ mặt dày vô sỉ của anh thật sự có chút khó coi. Nhưng phải làm sao đây? Anh rất sợ có một ngày khi anh xuất hiện trước mặt Tiểu Ngũ, Tiểu Ngũ đột nhiên nói với anh, em đã yêu người đàn ông khác. Anh không biết lúc ấy anh sẽ như thế nào.”
“Nhưng mà hiện giờ không sao, ít nhất anh biết được hiện giờ Tiểu Ngũ vẫn chưa yêu cầu Dung, còn cậu Dung cũng chỉ là cảm thấy có chút thú vị nên mới qua lại với Tiểu Ngũ, anh vẫn còn cơ hội.” Nói xong, anh đặt tay lên miệng, đột nhiên ho hai tiếng. Cung Ngũ ngẩng đầu, “, anh Tiểu Bảo, anh bị cảm rồi.” Công tước đại nhân lắc đầu, “Không có gì, độ ẩm của máy điều hòa không ổn định, vào mùa hè thì rất dễ bị cảm. Sức khỏe của anh vẫn ổn, không có gì.”
Sau đó anh chủ động nói: “Chúng ta ra ngoài đi, đợi lâu rồi Đại Bảo sẽ lo lắng. Không biết Đại Bảo và chủ Yến ở cùng nhau liệu có gây ra chuyện gì không.”
Cung Ngũ vừa nghe, lập tức nhớ lại: “Tôi suýt chút quên mất hai vị thần tiên Yến Đại Bảo và chú Yên kia!”
tieuthu_tienxuTruyện hay, mình thấy rất thực tế. Ít truyện khai thác nhân vật kiểu thực dụng như vậy. Văn phong logic chặt chẽ, nhiều đoạn cười rơi răng luôn. Đáng để cày. - sent 2023-08-03 23:11:42
autumn88Ựa hai cha con yến hồi làm tui thấy khó chịu xỉu - sent 2023-05-19 20:12:40
autumn88Nữ chính có trưởng thành k z? Tính tình vô tâm vô phế thực sự - sent 2023-05-18 17:12:23
Hằng NiKết thúc hơi bị lãng xẹt nha - sent 2023-01-26 15:20:35
Châu DiệpTừ c 500 trở đi mất xen kẻ rất nhiều c, đọc rất khó chịu kiểm tra dùm AD ưi - sent 2023-01-03 10:54:04