Lam Anh và hai cô gái còn lại gần như làm ra Mãn Hán Toàn Tịch, bởi vì cô từng đến Tuyệt Địa nên dựa theo đó mà nấu ra mấy món ăn y hệt ở Tuyệt Địa, mặc dù cái đĩa bày đồ ăn không giống, nhưng mùi vị lại giống đến tám chín phần.
(*) Mãn Hán Toàn Tịch (hay Tiệc triều đình Hán Thanh), là một trong những đợt tiệc lớn nhất được ghi chép ở Mãn Châu và lịch sử Trung Hoa. Đợt tiệc này bao gồm 108 món độc đáo từ nhà Thanh và văn hóa người Hán. Đợt tiệc này đã được tổ chức trọn ba ngày với sáu bữa tiệc.
Cung Ngũ và Yến Đại Bảo đều kinh ngạc: “Lam Anh cậu thật là lợi hại!” Yến Hồi liếc nhìn bằng ánh mắt chê bai. Yến Đại Bảo không quan tâm, cầm đũa lên gắp một miếng đặt vào bát Yến Hồi: “Ba nếm thử một miếng đi!”
Yến Hồi gắp lên, nhét vào trong miệng, miễn cưỡng nói một câu: “Cũng tạm.”
Lam Anh và hai cô gái còn lại đều đứng ở bên cạnh, cho đến lúc Bộ Tiểu Bát ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên hỏi: “Chị xinh đẹp, tại sao các chị không ngồi xuống cùng ăn cơm? Ngon lắm!”
Yến Hồi ngẩng đầu lên nhìn bọn họ một cái, không lên tiếng.
Yến Đại Bảo vỗ vào chỗ bên cạnh: “Anh Anh ngồi xuống ăn cơm đi.” Cung Ngũ cũng khó hiểu, “Lam Anh, các cậu ngồi xuống đi!” Một cô gái trong đó nói: “Bây giờ tớ không đói, đợi lát nữa sẽ ăn.” Một người khác cũng hùa theo: “Tớ cũng thế.” Cớ giống nhau không thể dùng ba lần, Lam Anh không lên tiếng, cuối cùng Yến Hồi mất hết kiên nhẫn, “Không ăn thì hôm nay đừng ăn nữa, ăn cơm cũng lề mề cái gì? Cắt lưỡi đi không cần ăn gì nữa!”
Ông ta nói vậy, ba người nhanh chóng ngồi xuống. Lam Anh ngẩng đầu lên nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Cung Ngũ. Cô cúi đầu xuống, không lên tiếng. Cả quá trình ăn cơm, Cung Ngũ phát hiện cô và hai cô gái còn lại đều hết sức lo sợ, nỗi sợ hãi kia truyền đến từ đáy mắt, không có một chút giả tạo nào. Cung Ngũ rất kinh ngạc, ban đầu cô cũng sợ, nhưng hình như không sợ đến mức đó.
“Anh Anh sao cậu lại lợi hại như vậy chứ?” Cung Ngũ cũng gật đầu: “Tớ cũng cảm thấy rất lợi hại. Tớ chỉ có thể làm chín đồ ăn, còn có thể ăn được hay không tớ không chịu trách nhiệm.”
Bộ Tiểu Bát ngẩng đầu lên: “Mẹ lợi hại, mẹ nấu cơm ngon.”
Cung Ngũ cười: “Đúng, mẹ nấu cơm ngon.” Yến Hồi chỉ gắp ăn có hai miếng rồi thôi.
Người ăn nhiều nhất là Bộ Tiểu Bát, cái gì cũng đòi ăn, trên má toàn là vết dầu mỡ, vừa ăn vừa khen: “Chị xinh đẹp lợi hại, ngon quá!”. Hai cô gái còn lại từ đầu đến cuối không dám nói một câu nào. Ăn cơm xong, hai người nhanh nhẹn thu dọn bàn ăn, rất nhanh đã khôi phục phòng khách lại như cũ. Lam Anh cầm xịt khử mùi phun vào các góc, giảm bớt mùi đồ ăn lưu lại trong phòng khách.
Yến Hồi: “Yến Đại Bảo, cùng ông đây về thôi!”
Yến Đại Bảo từ chối: “Con muốn ở đây chơi một lát.”
Cung Ngũ dắt Bộ Tiểu Bát. Cô phát hiện không chỉ là Lam Anh mà hai cô gái còn lại đều rất sợ. Cô cảm thấy nếu còn ở đây nữa thì áp lực của Lam Anh và bạn cùng phòng của cô ấy hẳn sẽ vô cùng lớn, cho nên cô chủ động nói: “Yến Đại Bảo, chúng ta về thôi, ăn no uống đủ còn không đi à? Chẳng lẽ còn định ở lại nữa hả? Đi thôi, cùng lắm thì sau này lại đến chơi! Đúng không Tiểu Bát?”
Bộ Tiểu Bát lập tức trả lời: “Đúng, chị nói đều đúng.”
Yến Đại Bảo gãi đầu, thấy Cung Ngũ cũng muốn đi, chỉ đành nói: “Vậy được rồi, về nhà thôi.”
Trên đường trở về, Cung Ngũ nhận được một tin nhắn của Lam Anh, cô mở ra xem, chỉ có hai chữ: [Cảm ơn.]
Cô không biết trả lời thế nào, cho nên nhắn lại cho Lam Anh một cái mặt cười đáng yêu.
Thời gian sau này, Cung Ngũ cảm thấy hình như Lam Anh nhiệt tình với cô hơn. Lam Anh vốn là một người rất lạnh lùng, rất ít chủ động liên lạc với người khác. Nhưng mà trong mười ngày nghỉ còn lại của Cung Ngũ, Lam Anh thường xuyên liên lạc với cô, còn rất quan tâm hỏi cô khi nào thì đi, trước kia cô ấy chưa từng như vậy.
Tần Tiểu Ngư cũng tuân thủ cam kết, gửi một nghìn tệ cuối cùng cho Cung Ngũ. Sau khi nhận được tiền, Cung Ngủ không hỏi cái cầu ngu xuẩn là tối hôm đó Tần Tiểu Ngư có về ký túc xá không, dù sao chuyện nên nhắc nhở cô đều đã nhắc nhở rồi, nghe hay không là do cô ta.
Cung Ngũ muốn trở về trường học trước thời hạn, bởi vì học kỳ mới còn cần báo cáo. Cô muốn qua đó thích ứng trước một chút, tránh cho đến lúc đó người ta chuẩn bị xong hết rồi, cô lại chẳng hiểu gì cả, tạm thời sẽ qua đó trước ba ngày. Sợ đến lúc đó Bộ Tiểu Bát ầm ĩ, mỗi ngày Cung Ngũ chuẩn bị tâm lý trước cho cậu bé, nói cho cậu biết là mình sắp đi học rồi.
Cung Ngũ quên mất là tháng chín Bộ Tiểu Bát cũng phải đi học. Lớp mẫu giáo bé còn phải đến trường học trước nửa tháng để làm quen với môi trường nữa.
“Mẹ, ngày mai Tiểu Bát phải đi học thật à? Nó... nó mới ba tuổi!”
Nhạc Mỹ Giảo lườm cô, “Lúc con ba tuổi mẹ cũng gửi con đến nhà trẻ rồi.”
Cung Ngũ: “...”
Bộ Tiểu Bát đeo cặp sách nhỏ trên người, rất đắc ý nói: “Tiểu Bát sắp đi học rồi.”
tieuthu_tienxuTruyện hay, mình thấy rất thực tế. Ít truyện khai thác nhân vật kiểu thực dụng như vậy. Văn phong logic chặt chẽ, nhiều đoạn cười rơi răng luôn. Đáng để cày. - sent 2023-08-03 23:11:42
autumn88Ựa hai cha con yến hồi làm tui thấy khó chịu xỉu - sent 2023-05-19 20:12:40
autumn88Nữ chính có trưởng thành k z? Tính tình vô tâm vô phế thực sự - sent 2023-05-18 17:12:23
Hằng NiKết thúc hơi bị lãng xẹt nha - sent 2023-01-26 15:20:35
Châu DiệpTừ c 500 trở đi mất xen kẻ rất nhiều c, đọc rất khó chịu kiểm tra dùm AD ưi - sent 2023-01-03 10:54:04