Bên ngoài vang lên những tiếng cãi vã. Lần trước không có ai biết Tư Đồ trông như thế nào, lần này anh ta đã đăng ký cũng để lại màu tóc đen cho nên anh có thể nghênh ngang xuất hiện ở trường học.
Nguyên nhân chủ yếu Dung Trần khoan nhượng cho Tư Đồ ở ký túc xá của mình là Tư Đồ đồng ý gánh phân đi bón cho vườn hoa giúp anh ta, nếu không đã sớm bị đá đi rồi.
Cung Ngũ vừa trở lại, mặc dù cô không phải đi bộ, nhưng đi máy bay đi xe cũng rất mệt mỏi. Cô ném hành lý xuống, ngả lưng lên chiếc chăn đượm mùi nắng.
Mới vừa nằm xuống được một lát, Dung Trần đã đi qua đập cửa: “Phòng đối diện! Tôi vừa mới nhớ ra, vừa rồi cái vị Edward đó nhìn tôi cười lạnh! Anh ta cười lạnh đó! Tôi tận mắt nhìn thấy! Phòng đối diện, cứu mạng! Lần này tôi sắp toi rồi, chắc chắn là vì cô! Chúng ta đã không còn quan hệ gì nữa, quan hệ người yêu trong sáng của chúng ta vừa mới bắt đầu đã kết thúc, ngài Edward không thể giận cá chém thớt được. Trời ơi cứu tôi với!”
Tiếp theo đó tiếng Tư Đồ cũng truyền đến: “Này, cô nhìn thấy ánh mắt người đàn ông đó nhìn tôi hồi nãy rồi chứ? Y như có một cái hang trong mắt muốn nuốt chửng tôi xuống ấy, có phải là cô nên cũng bảo vệ tôi không? Nếu không tôi sợ là lúc tôi về lại bị người đánh gãy chân mất!” Cung Ngủ không chịu nổi nữa, trở mình bò dậy, chạy đến cạnh cửa hỏi: “Lần trước lúc quay về anh đã làm chuyện gì xấu, bị người ta đánh gãy chân hả?”
Vừa nghe thấy Cung Ngũ coi trọng chuyện này, Tư Đồ lập tức nâng cao giọng, còn diễn sâu, cảm giác nhạc nền biến thành bị thương mới phù hợp với tâm tình, “Sao cô có thể nói tôi như vậy? Tôi... tôi điềm đạm, đáng yêu, khôn ngoan, hiền lành thế này, sao lại làm chuyện xấu được? Tôi...”
“Nói tiếng người đi!” Cung Ngũ ngắt lời anh ta.
Tư Đồ im lặng, Dung Trần ở bên cạnh dùng ánh mắt khinh thường nhìn anh ta. Anh ta chỉ đành nói lại lần nữa: “Lần trước không phải là chạy từ ký túc xá ra ngoài sao? Vừa mới ra khỏi trường học đã bị bắt...” Sau đó anh ta nước mắt nước mũi ròng ròng, cố gắng khóc lên cho Cung Ngũ nghe: “Tên khốn kiếp kia lại sai người đánh gãy chân tôi! Sao anh ta lại nhẫn tâm như vậy chứ? Nhất định là anh ta đố kỵ với đôi chân dài tắp, nuột nà của tôi...”
Anh ta tha thiết nói, Cung Ngũ sắp không chịu nổi nữa, gõ lên của hai cái, nói: “Anh so được bằng à? Chân anh Tiểu Bảo dài hơn anh nhiều. Anh ấy vốn dĩ cao hơn anh, anh còn không biết xấu hổ nói anh ấy đố kỵ với anh?”
Tư Đồ lập tức nhảy dựng lên: “Cô lại không tin người thành thật lương thiện đức hạnh đáng yêu như tôi à? Cô cô cô... sao cô có thể đối xử với tôi như vậy? Uổng công tôi nghìn dặm xa xôi đến đưa thư cho cô, cô lại đối xử với tôi như vậy? Trái tim tôi tan nát hết cả rồi... Cô lại vẫn bảo vệ anh ta, cô xứng với anh tôi hả? Cái đồ không có lương tâm này! Tôi về sẽ nói với anh tôi, nên hạ lệnh giết chết cái người phụ nữ chân trong chân ngoài lẳng lơ như cô. Cô...”
Cung Ngũ trợn mắt: “Anh có tin bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho anh Tiểu Bảo không? Lần này anh sẽ không đơn giản là bị học viện truy nã nữa đâu, rất có thể là sẽ bị cả nước truy nã đấy.” Tư Đồ: “...”
Cung Ngũ: “Lần trước anh bị đánh gãy chân thật à?” Tư Đồ siết tay lại: “Thật trăm phần trăm, tôi lê cái chân gãy quay về, điều dưỡng ba tháng mới khỏi! Chuyến này tôi không dám lén đi vào, không phải là sợ lại bị truy nã sao? Đi đứng không nhanh nhẹn, chạy không nhanh được nữa rồi...” Cung Ngũ suy nghĩ một chút, mở cửa ra. Tư Đồ ngồi xếp bằng ngoài cửa đối diện với cửa phòng cô, Dung Trần đang cầm máy thu âm nhỏ trong tay, nhét dây điện vào cửa phòng cô.
Cung Ngũ chỉ thẳng mặt anh ta: “Cầm về ngay, anh còn dám bật nhạc ở phòng tôi nữa, tôi sẽ khiếu nại với quản lý ký túc xá.”. Dung Trần ngồi xổm dưới đất, ngẩng đầu lên nhìn, mái tóc màu đen khiến anh ta nhìn thật thà hơn mấy phần, cũng ít đi mấy phần thời thượng. Mắt anh ta lấp lánh ánh nước, đáng thương hỏi: “Không nghe thật sao? Ca khúc mới của tôi đó, đã lên bảng xếp hạng rồi...” Cung Ngũ trợn mắt: “Không nghe!” Dung Trần chỉ đành rút dây ra.
Tư Đồ khinh thường anh ta: “Toàn làm việc vớ va vớ vẩn!”
Dung Trần tức giận: “Tôi là super star đấy nhé. Việc chính của tôi chính là tỏ ra cool ngầu đẹp trai cùng với ca hát, anh là cái thứ gì chứ? Ngày nào cũng thể hiện này nọ, lại không có ai chụp ảnh anh...” Tư Đồ giơ tay lên vuốt tóc, nói: “Sự tuấn tú của tôi là cho người hữu duyên nhìn, còn anh chính là vì lừa gạt người khác lên giường.”
“Tôi lừa gạt người khác lên giường?” Dung Trần ngửa mặt cười lớn rồi lại cúi đầu vẻ mặt hung dữ, chỉ chực nhào đến như muốn ăn thịt Tư Đồ: “Tôi là minh tinh thần tượng, tôi còn cần phải lừa gạt người khác lên giường à?”
Cung Ngũ nhìn người này, lại nhìn người kia, hỏi: “Hai người dùng một chút được không? Nếu không thì hai người về phòng mà tranh cãi đi. Tranh cãi xong rồi thì đến nói chuyện tử tế.” Vậy là hai người họ lập tức im lặng. Trọng điểm cô quan tâm là chuyện Tư Đồ gãy chân kia. Đợi hai người im lặng rồi, cô tiếp tục truy hỏi: “Sao anh lại khẳng định là anh Tiểu Bảo sai người đánh gãy chân anh? Anh tận mắt nhìn thấy anh ấy à?” “Lúc đánh không có ở đó. Lúc đó tôi bị người trùm đầu, không nhìn thấy gì hết, một trận gậy gộc đập lên chân tôi!”
Cung Ngũ giận điên lên: “Anh không nhìn thấy còn dám vu oan?”
“Tôi không vu oan!” Tư Đồ nói: “Mặc dù lúc đánh tôi không nhìn thấy, nhưng sau khi tôi tỉnh lại nằm ở bệnh viện, anh ta ngồi bên cạnh tôi, dùng cái loại... chính là nụ cười nhìn rất khủng bố đó với tôi. Tôi vừa mở mắt ra đã thấy anh ta như vậy, suýt nữa bị dọa vỡ gan...”
Cung Ngũ định đóng cửa lại: “Anh đi đi!”
Tư Đồ ôm đùi cô: “Đừng mà! Thật sự là anh ta sai người đánh tôi!” Cung Ngũ trợn mắt: “Anh Tiểu Bảo không phải người như vậy! Anh tưởng là tôi không biết à? Chắc chắn anh lại làm chuyện thiếu đạo đức gì nên bị người ta đánh. Anh Tiểu Bảo đưa anh vào bệnh viện, anh tỉnh dậy liền nhìn thấy anh ấy, không phải anh nên cảm ơn anh ấy sao? Anh lại còn ngậm máu phun người lấy oán báo ơn! Anh là đồ tiểu nhân bỉ ổi!”
Tư Đồ hô to: “Này, cô không thể như vậy được. Tôi nói thật một trăm phần trăm, ở Gaddles tôi lấy đâu ra kẻ thù? Kẻ thù duy nhất là anh ta! Anh ta giả làm người tốt, còn khuyên tôi sau này đừng đến đây, nói là tôi sẽ mang lại phiền phức cho cô, dựa vào cái gì chứ? Tôi mang lại phiền phức cho cô chỗ nào? Người đơn thuần như tôi đi đến đâu cũng đều quy củ làm người, chuyện lần trước chẳng qua chỉ là hiểu lầm thôi...”
Lúc anh ta nói chuyện, Dung Trần nhìn y như lão nông đang hút thuốc, đeo tai nghe, ngồi xổm ở khung cửa phòng Cung Ngũ nhìn qua bên này.
Cung Ngũ vẫn trợn mắt: “Tôi chỉ biết anh Tiểu Bảo không phải là người như vậy. Anh vốn chính là phiền phức lớn, anh ấy là vì muốn tốt cho anh, bây giờ anh còn ở đây vu oan cho anh ấy. Anh tự nói xem anh như vậy có được không? Nếu như anh Chiêm biết anh có cái đức hạnh như vậy, nhất định lần sau sẽ không cho anh đến đấy nữa. Anh đưa thư đúng không? Thư đầu? Bây giờ tôi sẽ viết thư trả lời cho anh Chiêm, nói hết công lao to lớn của anh ở bên này một lần, xem lần sau anh có còn gây chuyện nữa không.”
Tư Đồ suýt nữa hộc máu: “Tôi cũng không biết hình dung loại cảm giác đó như thế nào, nhưng mà... Edward gì đó, anh ta chính là người ngoài mặt giống như người tốt, trên thực tế chuyện xấu đều là anh ta làm, cô có biết không? Tôi nói này có phải là cô ngốc không đó hả? Tôi đã nói rõ như vậy rồi cô còn không tin, cô lại bị anh ta lừa gạt lên thuyền của kẻ gian rồi đúng không? Uổng công anh tôi ngày ngày hốt hoảng lo sợ, sợ cô bị người ta bắt nạt, sợ cô bị người ta hại, sợ cô bị cái tên khốn kia lừa về...”
Cung Ngũ trợn mắt lên: “Này, anh không thể vì mình là em trai của anh Chiểm mà nói xấu người khác linh tinh như vậy được chứ? Anh như vậy là rất không tốt đâu anh có biết không?”
Tư Đồ tức giận: “Đương nhiên tôi biết rồi. Nhưng tên đó không phải là người tốt!”
“Tôi cảm thấy nếu như chuyện này anh trở về bị người đánh gãy chân thì mới là anh Tiểu Bảo làm.” Cung Ngũ tức giận bất bình nói: “Bởi vì anh luôn nói xấu người khác, đồ tồi!”
Tư Đồ: “...”
Dung Trần ngồi xổm dưới đất cười nham nhở: “Phòng đối diện, tôi cũng cảm thấy tên này là đồ tồi.” Sau đó anh ta chỉ Tư Đồ nói: “Ngày mai anh cút đi cho tôi, không cho anh ở ký túc xá của tôi nữa!”
Tư Đồ tiếp tục ôm bắp đùi: “Cô lại đối xử với tôi như vậy... nhớ khi đó, lúc chúng ta ở khách sạn...” Dung Trần ngẩng đầu lên, mặt đầy vẻ kinh hãi, có bí mật?
Cung Ngũ giơ tay che miệng Tư Đồ lại, tức giận: “Anh ăn nói linh tinh cái gì thế hả? Lúc ở khách sạn cái gì? Lúc đó anh là kẻ gian tự lẻn vào! Anh còn không biết xấu hổ mà nói à?”
Tư Đồ: “Em ưm...”
“Anh không nói tôi còn quên mất đấy. Lúc đó anh bị chảy máu mũi, hại tôi bị khách sạn phạt một trăm năm
mươi tệ, trả tiền đây!” Cung Ngũ nhớ ra là thấy oan ức, một trăm năm mươi tệ. Cái tên đáng lăng trì xử tử này!
Khó khăn lắm Tư Đồ mới lôi tay cô xuống được, “Đã là chuyện từ đời nào rồi? Sao cô vẫn còn nhớ thế hả?” “Đương nhiên là tôi nhớ rồi!” Cung Ngũ trừng mắt: “Người nợ tôi tiền, từ trước đến nay tôi chưa bao giờ quên cả! Trả đây!”
Tư Đồ móc một trăm tệ ra khỏi túi, “Chỉ có thế này thôi.” “Vẫn thiếu năm mươi tệ”.
“Đây là toàn bộ gia tài của tôi rồi, nếu không, tôi chỉ có thể dùng thân thể để bồi thường thôi!” Nói xong, anh ta nhún vai đứng lên cởi thắt lưng ra.
Cung Ngũ “a” một tiếng nhảy lên, “Anh làm gì thế hả?”
“Tôi thật sự hết tiền rồi, nguyện ý dùng da thịt để bồi thường.” Tư Đồ nói: “Quý khách có muốn tới bến hay tới nửa bến? Muốn người thú vị hay là bình thường? Muốn độ khó cao hay là sơ cấp? Tôi là người đứng đầu bảng ở chỗ chúng tôi, khách nào cũng có thể ứng phó, yêu cầu gì cũng có thể đạt được sở thích nào cũng có thể thỏa mãn được...” Cung Ngũ che mắt lại, nói: “Bị đau mắt hột rồi!”
Dung Trần ngồi xổm bên khung cửa suýt nữa cười đau sốc hông, “Ê, anh dọa phòng đối diện trong sáng của tôi rồi kìa.”
“Đúng thế! Tôi trong sáng lắm đấy!” Cung Ngũ tức muốn chết, “của anh nhỏ như vậy, đừng có lấy ra để mà mất mặt nữa. Tôi nói đau mắt hột anh còn không cảm giác được à? Nhìn cái bé như cái kim đương nhiên bị đau mắt hột rồi, ôi chao má nó chứ, chưa từng thấy ai tự tin mù quáng như vậy cả.” “Ha ha ha ha ha...” Dung Trần cười nằm bò ra đất.
Mặt Tư Đồ xanh lét.
“Cô nói cái gì đấy? Nói cái gì đấy?” Anh ta tức giận: “Tôi như vậy còn nhỏ à? Cô từng thấy cái kim nào to như vậy chưa?”
Nói rồi, anh ta vội vàng đứng ra trước mặt Cung Ngũ, vừa tháo thắt lưng vừa nói: “Cô nhìn đi, cô nhìn cho kỹ đi...”
Cung Ngũ trốn chán rồi, dứt khoát dựa lên bàn, nhìn anh ta nói: “Được, vậy tôi xem xem. Anh đợi chút, tôi nhớ là Yến Đại Bảo từng cho tôi một cái kính phóng đại, tôi phải đi tìm mới được.”
Dung Trần: “Ha ha ha ha ha...”
Tư Đồ hộc máu, nửa ngày vẫn không cởi nổi cái quần ra. Anh ta chống tay lên bàn, run run chỉ Cung Ngũ, nói: “Cô... cô... tôi bị cô làm tức chết rồi!” Cung Ngũ nhún vai: “Ồ, không muốn cải thì thôi, đừng có mà kiếm cớ, tôi tha thứ cho anh đó.”
Cuối cùng Tư Đồ khom người lại, bám tường đi về phòng của Dung Trần.
Cung Ngũ đi đến dùng chân đá Dung Trần ra khỏi khung cửa rồi đóng cửa lại.
Dung Trần ngồi xổm trên mặt đất, tức hộc máu: “Phòng đối diện, cô đối xử với bạn trai cũ như thế à?”
“Tôi nhổ vào. Tôi không có bạn trai cũ như anh!” Cô căn bản không thừa nhận sự tồn tại này. Sau khi yên tĩnh lại, Cung Ngũ đổi sim, lần lượt gọi cho Nhạc Mỹ Giảo và Yến Đại Bảo báo bình an.
tieuthu_tienxuTruyện hay, mình thấy rất thực tế. Ít truyện khai thác nhân vật kiểu thực dụng như vậy. Văn phong logic chặt chẽ, nhiều đoạn cười rơi răng luôn. Đáng để cày. - sent 2023-08-03 23:11:42
autumn88Ựa hai cha con yến hồi làm tui thấy khó chịu xỉu - sent 2023-05-19 20:12:40
autumn88Nữ chính có trưởng thành k z? Tính tình vô tâm vô phế thực sự - sent 2023-05-18 17:12:23
Hằng NiKết thúc hơi bị lãng xẹt nha - sent 2023-01-26 15:20:35
Châu DiệpTừ c 500 trở đi mất xen kẻ rất nhiều c, đọc rất khó chịu kiểm tra dùm AD ưi - sent 2023-01-03 10:54:04