Hai người ầm ĩ quanh chuyện bạn trai cũ Dung Trần nửa ngày, cửa phòng đối diện vẫn mở, Cung Ngũ ở bên này thỉnh thoảng lại nhìn qua đó một chút, nghĩ sao mãi mà bác sĩ vẫn chưa đến, lo lắng Dung Trần sẽ chết trên giường. Dù sao anh ta cũng là phòng đối diện của cô, người ở phòng đối diện chết, cô cũng không dám ở căn phòng này nữa, cô lại lười không muốn chuyển nhà. Lý Tư Không trợn mắt: “Đồ keo kiệt, tôi nói này cô cứ nhìn qua bên đó suốt làm gì hả? Cô không mệt à? Cái bộ dạng sợ hãi đó của anh ta, cô quan tâm anh ta sống chết làm gì?”
Cung Ngũ chặc lưỡi, ngồi xuống.
Dung Trần phòng đối diện vẫn nằm bò trên giường rên hừ hừ, xem ra vừa rồi bị đau bụng sắp không còn sức, lại bị đánh một trận nên càng thảm hơn.
May mà Cung Ngũ lo lắng không bao lâu đã thấy quản lý dẫn bác sĩ chạy đến, “Cậu Dung, cậu lại làm sao thế?”
Dung Trần ngẩng đầu lên: “Tại sao phải nói “lại” hả?” Bác sĩ lau mồ hôi: “Có phải là cậu bị viêm dạ dày không? Đây không phải là lần một lần hai nữa rồi.” Quản lý rất lo lắng hỏi: “Cậu Dung nhập học chưa được bao lâu nhưng lại liên tục bị bệnh!” Cung Ngũ lặng lẽ đóng cửa lại, “Bác sĩ đến rồi.” Lý Tư Không trợn mắt: “Liên quan gì đến tôi.” Cung Ngũ gật đầu: “Được rồi, không liên quan đến anh.” Cô tò mò: “Sao anh lại đến đây? Có việc gì à?”
“Cái gì?” Lý Tư Không tức giận: “Không có việc gì thì không thể đến à? Không ngờ cô lại là đồ keo kiệt không có lương tâm như vậy! Ông đây mà sớm biết cô là người như vậy, ông đây đã không thèm để ý đến cô rồi!”
Cung Ngũ gãi đầu, ngồi xuống: “Đừng kích động, tôi chỉ tò mò hỏi một câu thôi, anh nhạy cảm quá rồi.” “Ông đây vẫn đang tức giận!” Lý Tư Không nói: “Ông đây đẹp trai như vậy, cao lớn uy mãnh như vậy, lại không bằng cái tên nhát gan đó...”
Cung Ngũ trợn mắt: “Dung Trần không kém như anh nói đầu, chỉ là anh ta hơi chanh chua thôi.”
“Uổng công ông đây nghìn dặm xa xôi đến thăm cô.”
“Dừng!” Cung Ngũ giơ tay lên, nghiêm trang nói: “Cậu hai Lý, anh đừng tưởng là tôi không biết, khoảng thời gian này, tám phần là anh mới vừa đi tuần tra giúp anh Tiểu Bảo về. Theo lẽ thường mà nói anh nên trở về từ mười ngày nửa tháng trước, kết quả bây giờ anh mới về. Cậu hai Lý, anh nói thật đi, có phải anh đã làm hỏng chuyện gì không?”
Tuyến đường tuần tra của Công tước đại nhân mặc dù mỗi lần một khác nhưng địa điểm thì vẫn cố định, thỉnh thoảng sẽ tăng thêm một số nơi mới. Cho nên Cung Ngũ biết là có thay đổi đến nghìn lần thì vẫn thế, anh ta mất nhiều thời gian như vậy mới đến, rõ ràng chính là kéo dài rồi.
Nghe thấy Cung Ngũ nói vậy, Lý Tư Không suýt nữa giận điên lên: “Đồ keo kiệt, không hiểu thì đừng có nói linh tinh, biết chưa hả?”.
Cung Ngũ nhún vai: “Tôi đâu có nói linh tinh, tôi biết rõ đấy. Tôi đã từng đi tuần tra với anh Tiểu Bảo hai lần rồi, còn bao gồm lần tôi và Yến Đại Bảo bị người ta bắt cóc. Khoảng thời gian tôi bị đưa đến Tam Giác Vàng, khi đó thời gian quay về cũng là tầm này, còn cậu hai Lý anh, chẳng lẽ anh cũng bị người ta bắt cóc cho nên mới kéo dài lâu như vậy à?”
Lý Tư Không run run tay chỉ vào cô, “Đồ keo kiệt! Đồ keo kiệt, cô có tin là tôi sẽ đánh cô không hả?”
Cung Ngũ cười: “Anh đánh tôi, tôi sẽ báo cảnh sát, mách tội anh với cô Triển và anh Tiểu Bảo. Không làm được người yêu, ít nhất vẫn còn tình nghĩa trước kia, tôi không tin anh Tiểu Bảo sẽ ngồi yên không quan tâm.”
Lý Tư Không nghiến răng nghiến lợi: “Cô tưởng là ông đây giống cô à? Ông đây xử lý công việc, cô bị người ta bắt cóc, vinh quang của cô ở đâu hả?”
Cung Ngũ nhún vai: “Tôi là phụ nữ mà. Từ kết cấu sinh lí mà nói, ngoài trừ số ít nữ anh hùng ra thì cho dù là sức mạnh hay là thể lực, hoặc là trình độ phản ứng với bên ngoài của phụ nữ đều thấp hơn đàn ông, cho nên dưới tình hình bình hường phụ nữ đều có chỗ yếu đuối. Nhìn từ quá trình diễn biến lịch sử trăm nghìn năm nay, đàn ông đều được làm nhân vật anh hùng, nếu như phụ nữ bị người khác bắt cóc, không thể nói là phụ nữ vinh quang, nhưng mà đàn ông nhất định sẽ mất mặt.” Cô chớp mắt: “Cậu hai Lý, anh đây là đang trá hình nói anh Tiểu Bảo là đồ vô dụng à?”
Cô cúi đầu lấy điện thoại ra: “Tôi nhắn tin cho anh Tiểu Bảo nói cho anh ấy biết, cậu hai Lý anh em tốt của anh ấy nói anh ấy là đồ vô dụng ở trước mặt tôi...”
Lý Tư Không nổi giận: “Ông đây chưa nói cái gì biết không hả? Cô xuyên tạc còn làm ra vẻ đứng đắn à? Không phải suốt ngày kêu gào phụ nữ chiếm nửa thế giới, nam nữ bình đẳng sao? Bây giờ lại giả bộ yếu đuối? Lý lẽ trên đời này đều để cho phụ nữ chiếm hết có đúng không?” Cung Ngũ bĩu môi: “Anh có biết tại sao xã hội suốt ngày hô hào nam nữ bình đẳng, phụ nữ cũng chiếm nửa thế giới không?”
Lý Tư Không ghét bỏ: “Cảm thấy mình trâu bò chăng?”
Cung Ngũ nhún vai: “Càng hô hào lớn, càng chứng minh địa vị của phụ nữ và đàn ông ở xã hội bây giờ không hề bình đẳng, nếu như thật sự bình đẳng thì sẽ không nói mấy lời vô vị như vậy làm gì. Nếu như vậy, đàn ông bảo vệ phụ nữ vào thời điểm thích hợp thì có gì sai? Hừ!”
“Xuyên tạc! Toàn là xuyên tạc! Cô học được những học thuyết xằng bậy này từ đầu thế hả?” Lý Tư Không dè bỉu.
Cung Ngũ thong thả ăn đồ ăn vặt, trả lời: “Tôi trời sinh thông minh, tự mình suy nghĩ ra.” Lý Tư Không để trán, “Sau này bớt xem mấy thứ văn chương ảo tưởng đó đi, đồ keo kiệt đang yên đang lành cũng bị làm hư đi rồi. Còn nữa, lần này tôi đi ra ngoài không phải là bị người ta bắt cóc, thật sự là làm việc đứng đắn.”
Cung Ngũ: “Ha ha.”
“Cô không tin đúng không?” Nhìn Lý Tư Không như sắp hộc máu: “Cô có biết là mấy lão già của gia tộc Edward kia vẫn luôn không an phận không, nếu không phải bảo luôn nén xuống, bọn họ đã sớm nhảy ra tự lập rồi. Bởi vì đến năm hai mươi lăm tuổi Bảo sẽ...” Anh ta buột miệng nói ra, sau đó khựng lại một chút, vụng về nói: “Dù sao bọn họ cảm thấy thời cơ đến rồi...”
Cung Ngũ nhìn anh ta một cái, bổ sung: “Là bởi vì đến năm hai mươi lăm tuổi anh Tiểu Bảo sẽ bị bệnh, cho nên bọn họ cảm thấy thời cơ đến rồi, đúng không?”
Lý Tư Không hắng giọng: “Bảo nói với cô à? Cái tên này... còn không cho tôi nói, cậu ta lại nói rồi... Dù sao, ở trong mắt bọn họ, Bảo chính là người lúc nào cũng có thể chết, cho nên chắc là bọn họ đã bắt đầu chuẩn bị từ mấy năm trước rồi, lúc nào cũng đợi Bảo xảy ra chuyện. Cô nói xem loại người như vậy tôi có thể không dạy dô à?”
Cung Ngũ mím môi, cúi đầu, lẩm bẩm một câu: “Dạy dỗ thì có thể thể nào được chứ? Dù sao bọn họ cũng là người của gia tộc Edward, mặc dù không phải là huyết mạch chính thống bên chỗ Công tước đại nhân, nhưng mà, nếu như anh Tiểu Bảo chết thật rồi, vì tước vị Công tước, gia tộc Edward chắc chắn vẫn sẽ trăm phương ngàn kế tìm ra một người thay thế. Đến lúc đó, dù có phải là huyết mạch chính thống của gia tộc Edward hay không, cũng sẽ bị nói thành phải hết.”
Lý Tư Không giơ ngón tay cái với cô: “Đồ keo kiệt, khen cô một câu, đúng là như vậy, chính là chuyện này khiến tôi bị kéo dài thời gian đó.”
Cung Ngũ ôm đầu gối, mím môi, nói: “Nhất định là trang trại rượu nho Mandoon, một người dượng của anh Tiểu Bảo là người quản lý chính ở đó. Mặc dù trang trại đó đứng dưới tên cô của anh Tiểu Bảo, nhưng sức khỏe cô ấy không tốt, đều là do dượng xử lý.”
“Ái chà!” Lý Tư Không trợn mắt: “Đồ keo kiệt, cái này cô cũng biết hả?”
Cung Ngũ nhìn anh ta một cái: “Biết, đương nhiên là biết rồi. Tôi đã nói là tôi đi rồi còn gì. Khi đó lúc tôi đi cùng anh Tiểu Bảo, còn chưa vào trang trại, ông già kia đã lấy súng săn ra, còn sai công nhân trong trang trại cầm vũ khí muốn đuổi chúng tôi ra ngoài. Bởi vì lúc đó tôi rất sợ cho nên vẫn nhớ chuyện này, cuối cùng là anh Tiểu Bảo thuyết phục bọn họ buông vũ khí xuống. Bọn họ chắc chắn sẽ không từ bỏ ý định đâu.”
Cô cười với Lý Tư Không: “Nói như vậy, xem ra anh cũng chẳng ra sao rồi! Anh Tiểu Bảo mật có nửa tiếng là giải quyết xong, nhưng anh lại mất nhiều ngày như vậy.”
Lý Tư Không biết tay: “Đồ keo kiệt, cái này không thể so sánh được cô có hiểu không hả? Ở Gaddles cậu ấy có tên tuổi Công tước đại nhân, bọn họ cầm súng săn ra chỉ có thể hù dọa không thể bắn chết. Còn ông đây qua đó, bọn họ có thể đánh chết ông đây, cô có hiểu cái đạo lý này không hả? Ông đây đẹp trai như vậy, độc nhất vô nhị như vậy, cô nói đang sống mà bị đánh chết thì có oan uống hay không? Cô nói có oan uống hay không? Ông đây có thể giống như Bảo, ưỡn ngực mà tiến lên à?”
Cung Ngủ không quan tâm, châm chọc: “Ồ, anh không bị đánh chết một lần cho tôi thấy, ai mà biết được?”
“Độc ác nhất là lòng dạ đàn bà!” Lý Tư Không nghiến răng, “Ông đây có thể sống trở về đã là không tệ rồi, còn phải quay về nhắc nhở Bảo, lão già kia tuyệt đối sẽ không dừng lại, chẳng qua chỉ là tạm thời lắng xuống thôi, cảm giác bọn họ vẫn có chiều lớn để đối phó với Bảo.”
Cung Ngũ rụt cổ lại: “Vậy anh khẩn trương về nói với anh Tiểu Bảo một tiếng đi, kẻo anh ấy sơ ý bị người ta ám toán.”
Lý Tư Không suýt nữa cười ra tiếng: “Đồ keo kiệt, uổng công tôi còn khen cô thông minh, chưa gì cô đã bị giật não rồi... Nếu như cậu ấy ở trong phủ Công tước còn bị người ta ám toán, cậu ấy chết cũng không có gì đáng tiếc.”
tieuthu_tienxuTruyện hay, mình thấy rất thực tế. Ít truyện khai thác nhân vật kiểu thực dụng như vậy. Văn phong logic chặt chẽ, nhiều đoạn cười rơi răng luôn. Đáng để cày. - sent 2023-08-03 23:11:42
autumn88Ựa hai cha con yến hồi làm tui thấy khó chịu xỉu - sent 2023-05-19 20:12:40
autumn88Nữ chính có trưởng thành k z? Tính tình vô tâm vô phế thực sự - sent 2023-05-18 17:12:23
Hằng NiKết thúc hơi bị lãng xẹt nha - sent 2023-01-26 15:20:35
Châu DiệpTừ c 500 trở đi mất xen kẻ rất nhiều c, đọc rất khó chịu kiểm tra dùm AD ưi - sent 2023-01-03 10:54:04