Xem mấy quyển album, cuối cùng Cung Ngũ cũng tìm được album ảnh mới nhất. Cô mở ra, quả nhiên nhìn thấy ảnh của cô ở trang đầu tiên. Không nhớ mình đã từng chụp bức ảnh như vậy, cô ngẩn ra xem, ánh mắt đều không nhìn vào ống kính, giống như bị chụp trộm. Ảnh bên trong phần lớn là ảnh của một mình Cung Ngũ, trong lúc vô tình lật giở làm ảnh rơi ra, Cung Ngũ nhặt lên nhìn một cái, phía sau còn có nét chữ của Công tước đại nhân, ghi chụp vào năm nào tháng nào ngày nào, cách một hàng sau là viết “Tiểu Ngũ”.
Cung Ngủ không nhịn được cười, không ngờ anh Tiểu Bảo cẩn thận như vậy. Có điều cái thời này rồi, còn có mấy người in ảnh ra, còn nhét vào trong album chứ? Bây giờ người ta đều là lưu bằng công nghệ điện tử, rất ít người in ra, càng đừng nói là viết ký hiệu. Mặc dù vừa xem vừa chế, nhưng trong lòng cô vẫn rất vui.
Tiếp tục lật ra phía sau, cuối cùng cũng đến ảnh chụp chung, mặc dù nền không phù hợp với yêu cầu, thế nhưng cái này không làm khó được Cung Ngũ. Cô lấy ra, bảo Tiểu Eugene sai người đem đi sửa lại nền rồi in lại, xong rồi nhét vào túi xách, đợi ngày mai tan học xong đưa cho Quốc vương, làm ra được giấy đăng ký kết hôn của cô và Công Tước đại nhân đã rồi hãy nói. Khó khăn lắm mới được dựa hơi của Công tước đại nhân, nói gì cũng phải chứng minh chứ, sau này cầm ra ngoài còn có thể khoe khoang một chút. Vừa nghĩ như thế, Cung Ngũ đã rất đắc ý. Ngày hôm sau cô nhét ảnh đã in xong vào trong túi xách, ăn sáng xong định đi học. Kết quả Lý Tư Không vác súng bazooka, chặn ở cửa, “Hôm qua ông đây đã nói rồi, không được đến cái trường học nát đó nữa.”
Cung Ngũ: “...” Cô rụt đầu lại, phiền muộn nhìn anh ta, “Cậu hai Lý, anh như vậy không hay lắm nhỉ? Tôi không chỉ phải đi học, còn phải đi đúng giờ, nếu không cố gắng tối hôm qua của tôi đều uổng phí hết! Anh cảm thấy tôi có thể tránh được một lần, sau này còn nửa năm nữa, tôi có thể tránh được hết hay sao? Diễn kịch thì phải diễn từ đầu đến cuối, nếu không sau này làm thế nào? Không diễn tiếp nữa chắc!”
“Cái gì!” Lý Tư Không choáng váng: “Dù sao, cô cũng không được đi!”.
Cung Ngũ siết tay: “Cậu hai Lý, tôi sắp muộn rồi, có chuyện gì buổi tối về hãy nói được không?” “Buổi tối cô còn có thể trở về được à?” Lý Tư Không hếch cắm hỏi. Cung Ngũ gật đầu: “Có thể! Tôi ngốc chắc? Biết rõ không về được tôi còn đến trường học? Tôi không những phải về, còn phải mang một bản đăng ký kết hôn về!” Nói xong, cô hếch cằm nhìn Lý Tư Không, nói: “Nếu như tôi không về được, anh dẫn người đánh đến cung điện cứu tối, được không?” Lý Tư Không ghét bỏ: “Ông đây cự tuyệt. Không gây phiền phức cho Bảo! Đây là cô nói!”
Cung Ngũ kinh hãi: “Vậy anh định thấy chết mà không cứu à?”
Lý Tư Không ngẩng đầu nhìn trời: “Lại không phải là vợ tôi, liên quan gì đến tôi!” Cung Ngũ tức muốn chết, “Thật quá đáng!” Lý Tư Không vẫn ngẩng đầu nhìn trời, đắc ý, “Ông đây đến Gaddles chính là vì giúp Bảo, cổ... là cái thứ gì chứ? Không quen.” Cung Ngũ giận điên lên: “Anh thật là quá đáng!” Cô thuận tay đẩy anh ta một cái, Lý Tư Không lảo đảo. Cung Ngũ nhấc chân đi ra ngoài, đi được hai bước lại quay đầu lại, chỉ Lý Tư Không nói: “Tuyệt giao!”
Khóe mắt Lý Tư Không giật giật, “Đổ keo kiệt!”
Cung Ngũ giậm chân bình bịch, đi vào xe, lập tức nói với tài xế: “Đi mau! Đừng để cái tên kia đuổi kịp, nếu không hôm nay tôi mà đi muộn thật sẽ phiền lắm.” Tài xế bị cô giục, vội vàng khởi động xe. Lý Tư Không đuổi ở phía sau, có điều tài xế không sợ, rất nhanh đã bỏ rơi anh ta, đợi Lý Tư Không gọi được xe đuổi theo đã không kịp rồi.
Lý Tư Không đứng ở giao lộ trấn Enjoy, nhìn đuôi xe gãi đầu, hét lên với cái đuôi xe kia: “Cô bị cái thằng bệnh kia bắt đi, ông đây tuyệt đối sẽ mặc kệ cô!” Vừa nói xong đã thấy Tư Đồ Lệ ngồi trên một chiếc xe lái qua anh ta.
Mắt Lý Tư Không sáng lên, sao anh ta lại quên mất tên nhóc này chứ! Ăn đồ của Bảo uống đồ của Bảo, cũng nên làm chút việc đúng không?
Anh ta lập tức sai người thông báo cho Tư Đồ Lệ, bảo anh ta đi theo Cung Ngũ.