Chuyện vui nhất đương nhiên là không tốn sức lực và tiền bạc, chỉ cần dỗ ngon dỗ ngọt một chút là có thể có được di sản của gia tộc Edward. Quốc vương thấy việc bây giờ mình phải làm chính là nắm được Cung Ngũ, đợi Edward chết rồi mới được, nếu không tự dưng xuất hiện bất cứ sự cố ngoài ý muốn nào thì cũng có thể thất bại trong gang tấc.
Sau khi Cung Ngũ rời đi, hắn ta một mình nghĩ tới nghĩ lại trong thư phòng, càng nghĩ càng cảm thấy đây là cách hay. Chỗ duy nhất không tốt là con nhóc điển điên khùng khùng kia, chỉ sợ ngày nào đó cô đắc ý vềnh váo đột nhiên lỡ miệng nói ra với người khác, như vậy thì phiền to.
Buổi tối, Cung Ngũ ngồi xe vừa về đến trấn Enjoy, Lý Tư Không đã nhảy ra, thò đầu nhìn, thấy Cung Ngũ ngồi ở trong xe, anh ta thở phào nhẹ nhõm.
Cung Ngũ chán ghét nói: “Cậu hai Lý, ánh mắt anh như vậy là sao hả? Buổi sáng lúc đó tôi đã nói tôi sẽ bình yên trở về, anh nhất định không tin. Tôi đã nói rồi, Quốc vương bệ hạ là người rất tốt.” Lý Tư Không lười nói chuyện với cô, ghét bỏ, “Mau đi đi, mau đi đi!” Cung Ngũ đi thẳng đến lâu đài, tiếp tục nói chuyện với Công tước đại nhân. “Anh Tiểu Bảo, cho anh cảm thụ giấy chứng nhận kết hôn của chúng ta này, ha ha ha!” Cô đắc ý vênh váo cười nghiêng cười ngả, “Em phải giấu nó vào chỗ anh không tìm được, như vậy quyền chủ động sẽ nằm trong tay em, ha ha ha!”
Cô nhét giấy chứng nhận kết hôn vào tay Công tước đại nhân, nói: “Anh sờ xem. Chỉ có thể để anh sờ thôi, không thể để anh giữ được, ngày nào hai chúng ta tức giận cãi nhau, em sẽ xé cái thứ này ra, không còn chứng cứ gì nữa, anh nói em có thông minh không?”
Công tước đại nhân lại tức giận. Cung Ngũ vẫn thầm thì mấy lời chọc tức, số liệu não bộ của Công tước đại nhân lúc thì cao lúc thì thấp, hiển nhiên bị chọc tức không nhẹ.
Sau đó Cung Ngũ thu lại tờ giấy kia, nhét vào trong túi xách, nói: “Được rồi, anh sờ cũng sờ rồi, nghe cũng nghe rồi, em phải giấu đi đây. Em sẽ không nói cho anh biết là em giấu ở đâu đâu. Đúng rồi anh Tiểu Bảo, hôm nay em nói với Quốc vương tôn kính của anh là hôm nào mẹ em và Tiểu Bát đến, em muốn dẫn bọn họ đến cung điện tham quan, thuận tiện nói cho Tiểu Bát biết, sau này rất có thể em sẽ trở thành Hoàng hậu giống như mẹ công chúa Bạch Tuyết trong truyện cổ tích, biết phép thuật, ha ha ha ha...”
Cung Ngũ vui vẻ nói một mình, nói một đống lời chọc giận người khác, lúc Hòa Húc đến thấy Cung Ngũ vừa cười vừa nói đến vui vẻ, lại nhìn số liệu, cảm thấy số liệu này chứng tỏ nếu Công Tước đại nhân tình, nhất định sẽ lại ngất đi vì tức.
Mở đối thoại lên nghe, Hòa Húc lập tức cạn lời. Cung Ngũ đang nói với Công tước đại nhân đợi sau khi anh chết, sẽ chiếm hết gia sản của anh thế nào, tưởng tượng đến cung điện làm mưa làm gió thế nào.
Ông ta không nhịn được nhắc nhở một câu: “Tiểu Ngũ à, mặc dù nói tôi bảo cháu kích thích cậu ta một chút, nhưng nếu như cháu làm cậu ta tức chết, vậy cũng không được.”
Cung Ngũ ngẩng đầu lên, chớp mắt: “Vậy cháu không nói những thứ này với anh Tiểu Bảo nữa. Anh Tiểu Bảo, em chắc chắn tốt nghiệp ưu tú rồi! Quốc vương bệ hạ tôn kính nói, ngài ấy chỉ cần nói một câu là được, anh nói xem, em không có sự giúp đỡ của anh, em cũng đã tự giải quyết được chuyện tốt nghiệp ưu tú của mình, có phải là em cực kỳ giỏi không?” Hòa Húc vội vàng nói: “Dừng dừng, đề tài này cũng không được, tôi thấy cậu ta sắp tức chết rồi.” Cung Ngũ hỏi: “Vậy có thể tức giận mà tỉnh lại không?” Hòa Húc nhìn số liệu: “Vô cùng khó, dù sao dược tính lần này cũng rất lớn, có lẽ phải qua một thời gian nữa. Cân nặng của cậu ta cũng bị giảm rồi, phải nghĩ cách đút cho cậu ta chút thức ăn lỏng, lúc não bộ có hoạt động, khi đó chắc ít nhiều cũng có chút ý thức.”
Cung Ngũ gật đầu: “Được, cứ giao nhiệm vụ vinh quang này cho tôi! Tôi ra tay đút cho anh ấy.” Cô xoa tay, vẻ mặt thô tục nói: “Anh Tiểu Bảo, anh thảm rồi, giai đoạn anh hôn mê bất tỉnh là thời cơ tốt để em ra tay giày vò anh, anh hãy ngoan ngoãn nằm đó, mặc em giày vò đi, ha ha ha!”
Hòa Húc: “...” Lần này thay đổi lại không lớn, nhìn số liệu, hình như còn có chút hưng phấn. Haiz, thanh niên bây giờ đều không quên mấy chuyện lung tung, mỗi thời một khác! Cung Ngũ sai người chuẩn bị một chút thức ăn lỏng bê qua đây, cô chạy ra ngoài nói với bác sĩ trực ban bên ngoài: “Không được nhìn trộm, tôi phải cho anh Tiểu Bảo ăn. Anh ấy cần thể diện, nếu như mấy người nhìn thấy anh ấy được người đút đồ ăn lúc hôn mê bất tỉnh thì nhất định sẽ rất tức giận. Đến lúc anh ấy tỉnh lại sẽ giận cá chém thớt, anh đừng trách tôi không nhắc nhở đấy!” Nói xong lại chạy vào, cô ngồi xuống, bắt đầu đút đồ ăn. Cung Ngũ học theo trước kia, ngậm một miếng, bắt đầu dùng miệng đút, hiệu quả không tệ.
Vốn dĩ rất tốt, sau đó cô dương dương đắc ý nói một câu: “Anh Tiểu Bảo, anh nói xem em đút cho anh ăn như vậy, anh có cảm động không? Có giống hình ảnh chim mẹ bắt sâu đút cho con trai không?”
Sau đó bác sĩ bên ngoài kinh ngạc, “Ngũ tiểu thư, sao ăn mà ngài Edward lại tức giận như vậy? Có phải là đồ ăn không ngon không?”
Cung Ngũ: “...” Cô vội vàng hạ thấp giọng nói với Công tước đại nhân: “Được rồi được rồi, đừng tức giận, không nói nữa không nói nữa, ha ha ha ha... nào nào, chúng ta tiếp tục ăn!”
Lúc Lý Tư Không đến thì thấy Cung Ngũ ngồi ở bên trong, đang dùng miệng đút đồ ăn cho Công tước đại nhân. Đợi Cung Ngũ đi ra, anh ta lạnh lùng châm biếm: “Cô đã đánh răng chưa? Đã súc miệng chưa? Miệng cô có sạch không? Cô đút đồ ăn như vậy có buồn nôn không?”
Cung Ngũ hếch cằm lên, trợn mắt, nhìn anh ta nói: “Đáng đời anh cẩu độc thân không tìm được đối tượng. Nếu như anh nói thì hôn nhau cũng phải kiêng kỵ nhiều như vậy, đời này anh không tìm nổi đối tượng đâu!” Lý Tư Không tắc điện: “Ông đây không tìm được đối tượng? Mẹ kiếp! Phụ nữ theo đuổi ông đây xếp hàng dài. Ông đây chính là lười để ý đến bọn họ, ông đây là không coi trọng. Sau này, ông đây cần một người có tiền, có thể nuôi ông đây, còn sẵn lòng tiêu tiền vì ông đây. Tiền của ông đây để trong ngân hàng sinh lời, tiền của cô ta cho ông đây tiêu, mua đồ ngon, đồ chơi, mua xe đẹp...”
“Cái đổ keo kiệt này, trừ phi đụng phải người mù, nếu không ai cần anh!” Cô hướng ngón tay cái xuống dưới với anh ta, “Cẩu độc thân!”
Lý Tư Không tức giận... anh ta run tay chỉ cô: “Cô đợi đó cho ông đấy! Đợi Bảo tỉnh rồi, ông đây sẽ cáo trạng!”
Cung Ngũ hừ lạnh, “Đi đi, anh đi đi! Anh đừng có quên, anh có kiều thế, tôi có mỹ nhân kế” Sau đó cô lè lưỡi, làm mặt quỷ với Lý Tư Không: “Lêu lêu lêu...”
Rồi cô quay người chạy đi.
Lý Tư Không tức giận.