Cung Ngũ rất hài lòng với chuyện này. Cô ngồi xuống bên cạnh Công tước đại nhân, cười với anh, sau đó nói: “Anh Tiểu Bảo, thật ra em vẫn có nhiều chuyện muốn kể cho anh nghe, nhưng mà nhất thời em không nghĩ ra nên kể từ đâu cả. Hay là... em kể từ đầu nhé?” Công tước đại nhân cảnh giác nhìn cô, anh vẫn chưa nói được, mặc dù hôm nay được người đút không ít nước và cháo nhưng thanh quản vẫn chưa hồi phục. Hòa Húc sợ ảnh hưởng đến việc nói chuyện của anh sau này nên không cho anh mở miệng.
Trong quá trình hôn mê, anh cũng nghe được một số lời Cung Ngũ nói, nhưng lúc đó giống như đang nằm mơ hơn, khi đó có thể biết cô đang nói cái gì, thế nhưng lúc tỉnh lại sẽ quên mất, chỉ biết cô nhóc này làm không ít chuyện, nói không ít lời làm người ta bực mình.
Bây giờ, cô lại cho anh nằm mơ lại lần nữa, lần này không có cách nào quên được.
Công tước đại nhân thật sự là... tức đến nghiến răng. Cung Ngũ ở bên cạnh cười: “Anh Tiểu Bảo, cái vẻ mặt này của anh như sắp ăn thịt em ấy, như vậy có phải là không hay lắm không? Ôi, anh Tiểu Bảo anh như vậy thật sự không hay lắm đâu, em dịu dàng thế này.” Sau đó cô sờ bụng, nói: “Nói không chừng, trong mấy ngày anh hôn mê, trong bụng em đã trồng được một hạt mầm nhỏ lúc nào rồi ấy.”
Công tước đại nhân nội thương, không có cách nào mà sống nổi những ngày tháng này nữa.
Cung Ngũ cười nghiêng cười ngả, bác sĩ ở bên ngoài rất lo lắng, vội vàng thò đầu vào hỏi: “Ngũ tiểu thư, cô đang nói gì với ngài Edward thế? Ngài Edward tức giận quá rồi thì phải, như vậy sẽ không tốt cho cơ thể lúc mới tỉnh lại đâu.”
Cung Ngũ ngẩn ra: “Không phải là anh Tiểu Bảo tức giận nhiều sẽ tốt cho cơ thể à?”
“Đó là lúc hôn mê, bây giờ tỉnh lại rồi, phải duy trì tâm tình vui vẻ thả lỏng mới được.”
Cung Ngũ kinh hãi: “Sao các anh không nói sớm? Hại anh Tiểu Bảo của tôi bị tức giận uổng phí hai ngày!”
Công tước đại nhân: “...”. Bên này còn đang tức chết, Cung Ngũ bên kia đã dịu dàng cọ đầu vào anh, nũng nịu nói: “Anh Tiểu Bảo, em xin lỗi, thật ra những lời trước đó em nói với anh đều là cố ý lừa anh, khiến anh tức giận. Bác sĩ Hòa nói khiến anh tức giận sẽ giúp não bộ anh vận động, duy trì sức sống của cơ thể. Haiz, đều tại em không hỏi rõ. À, chuyện mang thai thật ra là hôm nay em thỏa thuận với Quốc vương, em lừa hắn ta thôi.”
Công tước đại nhân trùng có một cái, Cung Ngũ cười, tiếp tục nói: “Ai ya, anh Tiểu Bảo đừng nhỏ mọn như vậy chứ, người ta đã nói là cố ý rồi. Nhưng mà em phát hiện thật ra Quốc vương ít nhiều vẫn có chút đầu óc tính toán, ví dụ như tối hôm qua anh mới tỉnh lại, hôm nay hắn ta đã biết rồi, cho nên đặc biệt tìm em. Thật ra thì em nói nhiều với Quốc vương như vậy cũng không hoàn toàn là vì chọc giận anh, mà là em không muốn bị Quốc vương bắt giữ, trở thành con tin khống chế và uy hiếp anh, cho nên em đã dùng đầu óc có hạn của mình lừa hắn ta. Không ngờ cái tên ngốc kia lại tin, anh Tiểu Bảo anh thấy có buồn cười không?”
Công tước đại nhân nhìn cô. Anh có một đôi mắt rất sáng, lúc nhìn người khác luôn có loại ảo giác thâm tình nồng đậm, không giống với ánh mắt của người bình thường, khiến người ta không nhịn được mà đắm chìm vào đó, khó mà thoát ra được. Cung Ngũ vừa thấy anh nhìn mình như vậy đã muốn dùng sức hôn anh mấy cái, cảm thấy anh đang cố ý quyến rũ mình.
“Anh Tiểu Bảo, anh đừng nhìn em như vậy, em biết lỗi rồi, em đang giải thích với anh đây thôi.” Cung Ngũ xụ mặt ra, nói: “Anh xem em dịu dàng đáng yêu lương thiện ngây thơ thế này, anh nên hào phóng tha thứ cho em mới đúng, như vậy mới có thể biểu thị phong độ nam tử hán của anh, biết không hả?”
Công tước đại nhân vẫn nhìn cô, động tác nắm tay cô dịu hẳn đi. Ánh mắt anh dịu dàng, tình ý dập dờn như sóng nước. Vì vậy, Cung Ngũ bổ nhào qua gặm lấy môi anh, vừa gặm còn vừa lẩm bẩm: “Anh Tiểu Bảo, anh đừng trách em, em cũng là không nhịn được mới làm như vậy, em đã bảo anh đừng có nhìn em như vậy rồi anh còn cứ nhìn, chuyện này có thể trách em à? Không trách nhỉ? Đúng không?...” Gặm xong rồi, cô hài lòng ngẩng đầu lên: “Đây là phúc lợi nhiều ngày của em. Anh Tiểu Bảo anh cũng biết em tuổi trẻ khí lực hưng thịnh, có lúc không khống chế được tay mình, không cẩn thận thì sẽ sờ thôi.” Công tước đại nhân tức muốn chết, gặm rồi coi như không có gì à? Vô trách nhiệm như vậy được hả? Đây là chuyện cô gái tốt nên làm sao? Chẳng lẽ không phải nên sờ nhiều hơn hơn nhiều hơn à? Cung Ngũ phiền muộn nói: “Anh Tiểu Bảo, em đã nói em không khống chế được bản thân, anh còn trừng em. Anh nên thông cảm cho tâm trạng nhiều ngày không thân mật với anh Tiểu Bảo của em, biết không hả?”
Cô lại lấy lòng sờ mặt anh, nói: “Được rồi, được rồi, chúng ta không nói chuyện khiến chúng ta không vui này nữa, chúng ta nói chuyện Quốc vương đi. Bây giờ em nhìn thấy hắn ta sẽ nổi da gà. Anh Tiểu Bảo, sau này anh phải làm thế nào? Đi theo một Quốc vương như vậy cũng quá mất giá rồi, hắn ta chẳng những hút cái thứ kia mà còn muốn giết anh. Quốc vương như vậy, anh còn cần hắn ta làm gì?” Công tước đại nhân nhìn cô, vẫn không lên tiếng. Cung Ngũ hơi cuống lên: “Em nói thật đấy, anh Tiểu Bảo em không lừa anh đâu. Trong video Matthew đưa cho em có, cậu hai Lý cũng nghe thấy, nếu không anh gọi anh ta qua đây hỏi xem là sẽ biết ngay, em có thể lừa anh sao?”