Ngày hôm sau lúc tan học, Cung Ngũ cầm một bản báo cáo kiểm tra thai sản hoàn chỉnh về cho Công tước đại nhân. Cung Ngũ cầm tờ giấy lắc qua lắc lại trước mặt anh, nói: “Anh Tiểu Bảo nhìn thấy rồi chứ? Nhìn thấy rồi chứ? Cảm động không? Có phải anh nên để lại hết tài sản của anh cho con trai anh không? Anh nhìn đi anh nhìn đi, trong này viết rất rõ ràng này, em mang thai thật rồi.”
Công tước đại nhân tức giận... anh hít sâu, không thể so đo với cô, phụ nữ có thai giả cũng là phụ nữ có thai.
Nhưng anh vẫn tức giận!
Cuối cùng anh không nhịn được trưng cô một cái. Cung Ngũ thấy thể lập tức đau lòng gào khóc: “Anh Tiểu Bảo anh lườm em! Anh lại lườm em! Hu hu hu, không sống nữa! Người ta là phụ nữ có thai mà!”
Cô gào lên như vậy lập tức khiến rất nhiều người đều nghe thấy.
Công tước đại nhân hôn mê bất tỉnh nhiều ngày như vậy, cái thai trong bụng Ngũ tiểu thư... là của ai?
Cuối cùng Hòa Húc nghe được tin tức, qua đây kín đáo chỉ điểm cho Công tước đại nhân khiến anh suýt nữa tức đến ngất đi. Kế hoạch của Quốc vương và Cung Ngũ tiến hành đâu vào đấy, hai người đều dương dương tự đắc, điểm vui sướng hoàn toàn giống nhau. Mấy ngày nay chuyện đầu tiên Cung Ngũ làm khi về nhà chính là tìm Công tước đại nhân nói chuyện, sau đó khuyên anh lập một phần di chúc để lừa Quốc vương. Công tước đại nhân bị chọc giận... anh vẫn còn chưa chết, cô lại ngày ngày đến giục anh lập di chúc.
Cung Ngũ tận tình khuyên bảo: “Anh Tiểu Bảo, không phải là cái cây tre gầy kia cảm thấy anh Tiểu Bảo sắp chết nên mới trăm phương ngàn kế nghĩ cách à? Kịch em đã diễn đến tận giờ rồi, nếu như thất bại, vậy thì phiền lắm.” Công tước đại nhân nhìn cô một cái, vẫn không thể nói được lời nào. Liên tục nửa tháng, Công tước đại nhân không để ý đến cô. Cô thở ngắn than dài trước mặt Quốc vương, “Quốc vương bệ hạ tôn kính, ngài nói xem có phải là Edward không tin không? Nếu không tại sao anh ta lại không nói gì?” Quốc vương hơi sốt ruột, đi tới đi lui, sau đó hắn ta hỏi: “Không phải trước kia Edward đối xử với cô đặc biệt tốt à? Sao vừa nói đến tiền, hắn lại không nói gì?”
“Tôi cũng cảm thấy anh ta đối xử tốt với tôi, có điều trước kia tôi cũng đối xử tốt với anh ta.” Cung Ngũ than thở: “Chẳng lẽ quân bài trong bụng tôi không đủ lớn? Hay là anh ta cảm thấy chưa chắc là con trai?”
Quốc vương đột nhiên nghĩ đến một điểm. Hắn ta còn nhìn ra đây là một con nhóc ngu xuẩn, liệu Edward có sớm biết đây là một con nhóc ngu xuẩn rồi không?
Cung Ngũ đang đau lòng sốt ruột đi đi lại lại ở dưới, Quốc vương ở bên này lạnh lùng nhìn bộ dạng ngu xuẩn của cô. Nếu là như vậy, liệu có phải con nhóc ngu xuẩn này đã sớm lộ chân tướng trước mặt Edward, cho nên Edward cố ý xem trò cười của bọn họ không?
Quốc vương nghiến răng, nói không chừng Edward cố ý giữ lại con nhóc ngu xuẩn này chính là vì muốn phân tán sự chú ý của hắn ta, cố ý khiến hắn ta tưởng là nắm được anh rồi, cố ý khiến hắn ta thiếu cảnh giác. Bây giờ nghĩ lại, không phải hồi đó Edward đã đá người phụ nữ này rồi sao, đột nhiên lại thay đổi chủ ý, đây rõ ràng là có mục đích. Mục đích chính là vì khiến hắn ta chú ý vào Cung Ngũ, khiến hắn ta lầm tưởng Edward rất coi trọng người phụ nữ này. Edward cố ý nhét một cái thóp vào trong tay hắn ta, đợi đến lúc hắn ta cho là mình đã nắm giữ được tất cả, lại lợi dụng cái này làm cái cớ để danh chính ngôn thuận tấn công triều đình. Nhất định là như vậy! Quốc vương cảm thấy cuối cùng mình cũng đã nhìn thấu được quỷ kể của Edward rồi, người phụ nữ ngu xuẩn trước mắt này đâu đáng để hắn ta phí tâm tư chứ?
Nếu như Edward thật sự rất coi trọng cô, anh sẽ tìm người về lúc thế cục trở nên căng thẳng đúng không?
Quốc vương đột nhiên phát hiện, hắn ta không những không thể động đến người phụ nữ trước mắt này, còn phải làm như không có chuyện gì xảy ra, nếu không sẽ trúng quỷ kế của Edward. Nhưng cũng không thể vứt bỏ người phụ nữ này, nói không chừng vào lúc nào đó cô có thể trở thành công cụ giết người của hắn ta, dù sao đây cũng là một người phụ nữ tham tiền. “Quốc vương bệ hạ tôn kính, ngài nói xem có phải Edward định đợi tôi sinh con ra rồi trực tiếp để lại tài sản cho đứa bé không?” Cung Ngũ hỏi. Quốc vương mỉm cười: “Đương nhiên, cho nên, nếu như cô có thể khiến hắn lập di chúc trước khi đứa bé ra đời, tiền chính là của cô.” Không nên coi thường nghị lực của một người phụ nữ tham tiền, nói không chừng lúc nào đó có thể mang đến sự kinh ngạc ngoài ý muốn.
“Ngũ tiểu thư, cô cứ về trước đi.” Quốc vương nói: “Hy vọng lần sau cô có thể thành công, nếu như có thành công, cung điện Caddles sẽ trở thành nhà của cô!”