Matthew vô cùng hối hận mình lại bị Quốc vương hãm chân, vốn dĩ cậu ta không liên quan gì đến những chuyện này, gia tộc của cậu ta cũng không liên quan gì đến những chuyện này, kết quả bởi vì cậu ta, tất cả đều thay đổi.
Bây giờ Matthew đã biết, chỉ cần gia tộc Hal bước vào hàng ngũ quý tộc, tất nhiên sẽ phủ nhận quan hệ chủ tớ trước đây với gia tộc Edward, cũng phủ nhận sự thật gia tộc mình đã từng là một nhánh của gia tộc Dewey, dẫn đến kết quả cuối cùng là gia tộc Hal hoàn toàn rơi vào nanh vuốt và phụ thuộc vào Quốc vương. Gia tộc Edward có thể bảo vệ được gia tộc Dewey, có thể tha thứ cho gia tộc Eugene, nhưng Công tước đại nhân tuyệt đối sẽ lạnh lùng nhìn gia tộc Hal dính dáng với triều đình, càng lún càng sâu cho đến cuối cùng không thể thoát khỏi vũng bùn nữa
Mọi việc trên đời này đều có tính hai mặt.
Từ đây gia tộc Hal bước vào hàng ngũ quý tộc, đồng thời cũng sẽ bị Quốc vương khống chế trong tay, mỗi đồng tiền gia tộc kiếm được đều sẽ trở thành một phần bị Quốc vương lấy đi, thậm chí không phải dùng để cai quản quốc gia mà là trở thành khoản để mua ma túy mọi lúc cho Quốc vương. Matthew muốn trở thành người có ảnh hưởng đến gia tộc Hal, nhưng không muốn đẩy gia tộc vào hố lửa.
Gần đây tâm trạng cậu ta luôn bất an, thái độ của Quốc vương đối với cậu ta mặc dù nhìn không có gì thay đổi, nhưng Matthew rõ ràng cảm nhận thấy thái độ đó đã cứng rắn hơn rất nhiều, mà cậu ta lại không có can đảm phản bác và phủ nhận. Sự bình tĩnh trước mặt Quốc vương và quyết tâm năm trong tay tất cả của cậu ta đã dần dần yếu đi.
Cậu ta vẫn có thể ra vào Cung điện, vẫn có thể gặp được Gloria, nhưng can đảm bước vào phòng của Quốc vương và Gloria của cậu ta càng ngày càng nhỏ. Matthew biết đã xảy ra vấn đề rồi, hình như Quốc vương lại bận rộn, thường xuyên cho triệu kiến đại thần các bộ phận, liên tục tổ chức hội nghị, triệu tập lực lượng thuộc về hắn ta và các gia tộc thuộc vương thất lại, nhất định là bọn họ đang mưu tính cái gì đó. Theo lý mà nói, cậu ta cũng là chủ nhân của gia tộc, cũng nên trở thành tâm phúc của Quốc vương mới đúng, nhưng Quốc vương lại loại cậu ta ra ngoài.
Cuối cùng Matthew cũng ý thức được, đối với Quốc vương, cậu ta không phải tấm phúc, mà là tai họa.
Một tuần trước khi Công tước đại nhân tỉnh lại, Matthew trằn trọc không ngủ được. Cậu ta không biết rốt cuộc phải chọn cách như thế nào mới là tốt nhất với gia tộc Hal. Mẹ cậu ta không giúp được gì, các chú của cậu ta vốn cũng không phục chuyện cậu ta kế nhiệm vị trí chủ nhân của gia tộc, quan hệ luôn căng thẳng. Matthew biết, bọn họ đang chờ xem chuyện cười của cậu ta, cậu ta không muốn cúi đầu trước bọn họ, nên chỉ có thể tự nghĩ cách. Sau khi bị phủ Công tước chặn ngoài cửa, Matthew biết chắc chắn mình vẫn phải đến nữa. Cung Ngũ bám trên khung cửa, nhỏ giọng nói với Công tước đại nhân đang ngồi trên xe lăn, “Anh Tiểu Bảo, cuối cùng tên kia cũng đi rồi.” “Đi cho yên tĩnh.” Anh ngẩng đầu lên nhìn cô, gật đầu nói.
Cung Ngũ chạy trở lại, đẩy xe lăn ra ngoài, “Nếu cậu ta đã đi rồi, vậy chúng ta ra ngoài tản bộ phơi nắng nhé!” Sau khi thanh quản bình phục, Công tước đại nhân dân nói chuyện lại được bình thường, nhưng chân anh vẫn chưa có cảm giác, cứ rảnh là Cung Ngũ lại đẩy anh đi khắp nơi. Đương nhiên, những chuyện này đều không có gì, điều khiển Công tước đại nhân không chịu được là mỗi tối đi ngủ. Cung Ngũ luôn lo lắng cho cuộc sống tính phúc sau này của cô, cho nên mỗi ngày đúng giờ đặt đồng hồ báo thức, bật đèn pin điện thoại kiểm tra một lần. Một khi phát hiện có gì không đúng, cô sẽ tìm Hòa Húc kiểm tra, dọa cho Công tước đại nhân cũng căng thẳng theo, sợ không để ý là có thật sự chạy đi tìm Hòa Húc nói anh có vấn đề.
“Anh Tiểu Bảo, anh nói liệu Quốc vương có giở trò xấu xa gì, muốn đối phó anh không? Em cảm thấy hình như hắn ta hơi coi thường em.” Cung Ngũ đẩy xe lăn, vừa đi vừa nói, “Bây giờ hắn ta nói chuyện không còn nịnh bợ em nữa.”
Công tước đại nhân: “...”
Cung Ngũ nghiêng đầu nhìn anh, cường điệu, “Thật đó! Trước kia lúc hắn ta tìm em đều dỗ dành em, bây giờ hả... thích để ý thì để ý không thích thì thôi, vẫn chưa đến mức hoàn toàn không để ý, cho nên em đoán, nhất định là hắn ta cảm thấy giá trị lợi dụng của em không lớn, muốn từ bỏ việc chiếm tiện nghi từ em.” Công tước đại nhân khẽ ho hai tiếng, Cung Ngũ lập tức căng thẳng, mở cái chăn lúc nào cũng mang theo ra, đắp lên đùi anh, “Đắp lên đi, như vậy sẽ không bị ốm.”
Anh trả lời: “Thật ra mục đích của hắn ta chỉ là tiền, dù sao chuyện triều đình hết tiền cũng là thật. Lương bổng kho bạc Gaddles trả cho hắn ta hàng năm cũng không ít, đáng tiếc hắn ta tiêu xài vô độ, sau đó lại dính vào ma túy. Cho dù cho hắn ta thêm gấp đôi cũng không đủ cho hắn ta tiêu, huống hồ triều đình còn phải nuôi nhiều người như vậy. Hắn ta hoàn toàn không hiểu về thương mại. Ban đầu, hắn ta bảo anh xử lý sản nghiệp, sau đó hắn ta cảm thấy bản thân đủ lông đủ cánh rồi, lại có những gia tộc bảo thủ của triều đình ủng hộ, nên muốn đòi lại quyền kinh doanh, kết quả đến tay hắn ta, chưa được ba năm đã bắt đầu hao hụt...”
Anh nhìn ra xa, nói: “Một kẻ ngu xuẩn tự cho mình là thông minh. Mặc dù anh coi thường hắn ta, nhưng rốt cuộc vẫn tuân theo tổ tiên, toàn lực ủng hộ triều đình.” “Hừ!” Cung Ngũ khinh bỉ: “Bây giờ đã biết nhà bọn họ hại tổ tiên của anh Tiểu Bảo rồi, ủng hộ cái gì nữa! Ngốc à!” Công tước đại nhân cười, trả lời: “Ở phương diện khác, anh rất ngốc, ít ra, không thông minh bằng Tiểu Ngũ. Tiểu Ngũ là người có thù tất báo có ơn tất trả, dứt khoát nhanh nhẹn hơn anh nhiều.” “Anh Tiểu Bảo không ngốc đâu.” Cung Ngũ nhanh chóng phản bác lại.
“Thật ra anh đã từng nghĩ rồi, nếu như Quốc vương vẫn là Quốc vương trước đây, cho dù coi thường, anh vẫn sẽ ủng hộ triều đình cho đến lúc vua mới xuất hiện, bỏ thêm chút tiền cũng không thành vấn đề, thậm chí anh có thể dễ dàng tha thứ cho việc hắn ta dính vào thói hư tật xấu. Đáng tiếc, hắn ta lại có rắp tâm với anh, anh không thể nhịn được nữa.” Công tước đại nhân nhẹ giọng nói: “Lần trước hắn ta ra tay với Tiểu Ngũ, lần sau sẽ có thể ra tay với mẹ anh, với Đại Bảo, anh đã chịu giày vò thể xác và tinh thần một lần rồi, anh không muốn giữ lại bất cứ tai họa ngầm nào nữa.”
Cung Ngũ mím môi không lên tiếng.
Công tước đại nhân lại nói: “Từ đầu đến cuối anh nể tình tổ tiên một lòng trung thành với triều đình, không phá hoại danh tiếng trung thành của gia tộc Edward đối với triều đình, nhưng bây giờ xem ra, tất cả đều không thể nữa rồi. Cuối cùng vẫn phải trở mặt với nhau mới được.”
Cung Ngũ nhẹ nhàng xoa bóp vai anh, sau đó khom người vòng qua cổ anh, nói: “Anh Tiểu Bảo, em tin nếu như tổ tiên của anh thật sự ở trên trời có linh, nhất định sẽ hiểu cho sự bất đắc dĩ của anh. Nếu như không có linh hồn không có thiên đường gì cả, vậy thì không cần quan tâm tổ tiên của anh nữa. Vốn dĩ là con người nghĩ ra quỷ, ra thần tiên, thượng để... là để trấn an nội tâm của mình mà thôi...”
Công tước đại nhân không nhịn được cười, anh gật đầu: “Tiểu Ngũ nói đúng, thật sự là như vậy. Cho nên, anh biết phải làm thế nào rồi.” Cung Ngũ vội vàng hỏi: “Phải làm thế nào anh Tiểu Bảo? Bây giờ anh lại không thể chạy nhảy giống như Quốc vương... Ôi, ngộ nhỡ một ngày nào đó anh ở trên đường một mình, bọn họ đẩy cho xe lăn của anh chạy đi, anh cũng không làm sao được!”
Công tước đại nhân thở dài, “Không sao, cho dù Quốc vương bệ hạ có hai cái chân nữa, hắn ta cũng không thành động vật bốn chân được đâu.” Cung Ngũ mếu máo, “Vậy anh phải cẩn thận đấy, em phải tiếp tục đi học, nếu như bây giờ em không đi học, sẽ khiến hắn ta phát hiện thật ra hai chúng ta vẫn rất tốt đẹp.” Công tước đại nhân gật đầu: “Ừm, Tiểu Ngũ cứ đi học bình thường, gần đây anh bố trí Tư Đồ Lệ đi học cùng em. Không được nói nhiều với hắn ta, anh nhìn hắn ta không thuận mắt.”
Cung Ngũ cười tươi như hoa, “Con người Tư Đồ rất tốt, anh Tiểu Bảo đừng có ai cũng ghen thể chứ.”
Công tước đại nhân ho hai tiếng, phủ nhận: “Anh sợ em nói nhiều với hắn ta sẽ khiến hắn ta sinh ra tâm tư tự cho là đúng. Dù sao, hắn ta và Chiêm Húc...” Anh ngậm miệng lại, hối hận đã nhắc đến tên Chiêm Húc, “Bên cạnh hắn ta và chủ hắn ta không có người phụ nữ nào ra gì cả, nhìn thấy cô gái đáng yêu như Tiểu Ngũ thế nào cũng có chút tâm tư. Huống hồ bây giờ chúng ta phải cố gắng tránh né tất cả những thứ tiềm ẩn nguy hiểm hoặc là những cơ hội để người ta lợi dụng.”
Cung Ngũ chớp mắt, nhìn chằm chằm Công tước đại nhân, sau đó lộ ra một nụ cười mập mờ, nói: “Anh Tiểu Bảo, em nói có một câu, anh lại nói nhiều như vậy, căng thẳng thể làm gì?”
Nói xong, cô vui sướng đẩy xe lăn đi về phía trước.
Công tước đại nhân: “...”