Cúp điện thoại, anh mới phát hiện Cung Ngũ đang ngồi xổm ở trước mặt mình. Cô chống cằm, mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm vào anh không chớp mắt. Công tước đại nhân không nhịn được cười, “Tiểu Ngũ nhìn cái gì thế?” “Em nhìn người đàn ông của em. Tại sao người đàn ông của em lại đẹp trai như vậy chứ?” Công tước đại nhân không biết nói gì, chỉ có thể cười nhìn cô. “Anh Tiểu Bảo, sinh nhật của tên Quốc vương đó, chúng ta phải tặng quà gì cho hắn ta?” “Ừm, hắn ta thích cái gì thì tặng cái đó.” Cung Ngũ chớp mắt: “Hắn ta thích thuốc phiện, chẳng lẽ chúng ta còn phải tăng thuốc cho hắn ta à? Vậy khác nào chúng ta làm chuyện xấu, cả đời này đừng mong thoát được liên quan! Em từ chối!” Công tước đại nhân xích lại gần cô hai bước, kéo lấy tay cô, cười nói: “Ừm, từ chối.” Tiệc sinh nhật của hoàng thất ở trong lòng dân chúng từ trước đến nay luôn thần thánh và náo nhiệt, cho nên lần này ai ai cũng vô cùng hào hứng.
Tất cả mọi người đều đắm chìm trong tiệc sinh nhật của Quốc vương giống như đắm chìm trong bầu không khí của một buổi lễ long trọng. Ngay cả Học viện quý tộc cũng giăng đèn kết hoa, treo biểu ngữ và hoành phi, chúc mừng Quốc vương anh minh sinh nhật vui vẻ.
Cung Ngũ đi trên đường, mím môi, thở hổn hển, rõ ràng là tiêu tốn nhiều tiền của anh Tiểu Bảo như vậy, sao cây tre gầy kia lại không biết xấu hổ đến thế!
Đi đến cổng trường, tài xế đã chờ sẵn ở đó rồi, Cung Ngũ đi về phía xe, một bóng người chạy nhanh qua sau lưng cô, bước chân hơi hoảng loạn, giống như có người đuổi phía sau. Cung Ngũ bị va vào, vừa định lẩm bẩm mấy câu đã có | ba bốn người mặc trang phục bảo vệ trường học đuổi theo.
Mặc dù động tĩnh không nhỏ, nhưng không có ai phát ra âm thanh. Cung Ngũ bị dọa giật mình, trợn mắt nhìn về phía người chạy qua mình kia. Vệ sĩ và tài xế của Cung Ngũ đã căng thẳng xông đến, sau đó thấy Cung Ngũ vẫn yên ổn thì mới yên tâm.
Cung Ngũ nhìn bóng lưng của những người kia, nói: “Những người này đi đường không có mắt à?”
Tài xế: “Người vừa va vào cô là cậu Matthew Hal, hình như đang bị truy đuổi.” Cung Ngũ bĩu môi nói với giọng cười trên sự đau khổ của người khác, “Vậy hả, cậu ta thật thảm.” Cô leo lên xe về nhà. Lúc nhìn thấy Công tước đại nhân, mấy chuyện nhìn thấy trên đường đều bị quên hết sạch, “Anh Tiểu Bảo!”
Cô bổ nhào vào lòng anh, ngồi lên đùi anh, hôn anh mấy cái. Công tước đại nhân bám vào eo cô, nhìn bộ dạng hưng phấn của cô, “Hôm nay ở trường học có chuyện gì vui à?”
“Không ạ. Nhìn thấy bọn họ tiểu tiền của anh Tiểu Bảo để chúc mừng sinh nhật cho Quốc vương, em tức lắm, vui chỗ nào chứ?”
“Tức giận hả?” Công tước đại nhân cười nói: “Anh còn tưởng là Tiểu Ngũ đang rất vui vẻ nữa chứ, thật là đáng tiếc.” Cung Ngũ chớp mắt, “Nhưng vừa nhìn thấy anh Tiểu Bảo, tâm tình của em tự dưng tốt lên rồi, tại sao thế nhỉ?” “Anh cũng thế, sau khi nhìn thấy Tiểu Ngũ, tâm tình tốt hẳn lên, cực kỳ tốt, muốn lúc nào cũng được ở bên Tiểu Ngũ.”
Hai người ở bên này âu yếm tình tứ với nhau, Lý Tư Không bên kia thong thả từ trong nhà ra, đứng trước bệ cửa, trợn mắt, “Aiya, hai người không biết mệt à? Tôi thấy ê cả răng rồi đây này.”
Cung Ngũ hung dữ trừng anh ta: “Ai bảo anh nhìn?” Nói rồi, cô nàng mặt Công tước đại nhân dùng sức hôn một cái, “Cho anh xem này, cho anh xem này, cho anh đau mắt hột này!”
Lý Tư Không: “...”
Buổi tối đi ngủ, Cung Ngũ theo lệ nhân lúc Công tước đại nhân ngủ muốn kiểm tra vị trí nào đó một chút, kết quả anh lại tỉnh trước cô, ấn cố lên giường. Anh thật sự bị cô giày vò sắp chết rồi, “Tiểu Ngũ!” Cung Ngũ cười ngượng ngùng: “Hôm nay anh lại tỉnh à? Được rồi được rồi, vậy hôm nay không kiểm tra nữa, ha ha ha...”
Công tước đại nhân hít sâu” Không phải là đã thử rồi sao? Còn cần phải kiểm tra à? Nếu như thật sự có vấn đề anh sẽ đi tìm Hòa Húc ngay. Ngoan ngoãn chút, mau nằm xuống ngủ đi.” Cung Ngũ tạm thời yên tĩnh nằm xuống, con ngươi đảo nhanh một vòng, sau đó xích lại gần anh, “Anh Tiểu Bảo, tối mai phải đi tham gia tiệc sinh nhật của Quốc vương rồi, bọn em được nghỉ một ngày, em quên không nói với anh...”
Công tước đại nhân nhắm mắt lại, trả lời: “Anh biết rồi. Không cần nói nữa, Tiểu Ngũ ngủ đi...”
Cung Ngũ im lặng mấy giây, lại mở miệng: “Anh Tiểu Bảo, anh ngủ không ngon liệu có phải phúc lợi cũng không đầy đủ không?” Công tước đại nhân trả lời: “Không đâu... ngủ đi...” Cung Ngũ đáp một tiếng, qua một lúc lại nói: “Anh Tiểu Bảo, anh buồn ngủ thế cơ à?” Công tước đại nhân trả lời: “Ừ...”
Cung Ngũ im lặng thở dài, không lên tiếng. Công tước đại nhân thở phào, cuối cùng cũng thôi rồi, sau đó cô lại lên tiếng: “Anh Tiểu Bảo? Anh Tiểu Bảo? Anh ngủ chưa? Anh ngủ thật rồi à? Này, lại ngủ thật rồi...”
Công tước đại nhân thật sự... anh hít sâu, “Tiểu Ngũ ngủ đi, ngày mai còn có việc...”
“Có việc cũng là buổi tối.” Cung Ngũ nói: “Ngày mai còn có cả ngày để nghỉ ngơi nữa.”
Công tước đại nhân mở mắt ra, hỏi: “Tiểu Ngũ chưa muốn ngủ, đúng không?”
Cung Ngũ lập tức trở mình, nhấc một chân vòng lên người anh, giơ cánh tay ra ôm anh, cười. Trong bóng tối Công tước đại nhân cũng nhìn thấy hàm răng trắng bóc của cô, Cung Ngũ cười tươi như hoa, nhỏ giọng nói: “Anh Tiểu Bảo, chúng ta làm chút chuyện thú vị đi!”
Công tước đại nhân cảnh giác: “Chuyện thú vị?” Cung Ngũ gật đầu: “Đúng thế! Đêm dài đằng đẵng, không buồn ngủ, em cảm thấy hai chúng ta lãng phí thời gian như vậy hình như không tốt lắm. Thời gian là vàng bạc, chúng ta lãng phí buổi tối đẹp thế này, chính là lãng phí tiền bạc!” Công tước đại nhân hít sâu, “Em muốn sao?” Thế là Cung Ngũ trở mình ngồi dậy, nhanh nhẹn cởi sạch quần áo của mình, sau đó lại cởi quần áo của Công tước đại nhân, còn nói: “Anh Tiểu Bảo anh nằm im đừng động đậy, cơm no áo ấm tự mình lao động, đây là lời kêu gọi của chủ tịch Mao...”
Công tước đại nhân: “...”
Không dễ dàng gì mới ra tay cởi xong quần áo, vừa lẫn vào nhau thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa khe khẽ, tiếng Tiểu Eugene vang lên ngoài cửa: “Ngài Edward!” Cung Ngũ cứng đờ người, tức giận suýt nữa ngã lăn ra. Giây phút quan trọng, sao Tiểu Eugene lại có thể đến phá hỏng chuyện tốt của cô và anh Tiểu Bảo chứ?! Tức chết đi được! Công tước đại nhân ôm lấy cô, khẽ ngẩng đầu nhìn về phía cửa, hỏi: “Chuyện gì thế?” Giọng nói bình tĩnh mà ổn định, hoàn toàn không có sự dồn dập như vừa rồi.
“Vừa bắt được một người định xông vào phủ Công tước, là Matthew Hal. Cậu ta luôn miệng nói muốn gặp ngài, tôi đã sai người nhất cậu ta lại rồi, bởi vì mấy ngày nay không bình yên lắm, sợ ngài Edward bỏ sót tin tức quan trọng gì nên tôi đặc biệt đến thông báo một tiếng.” Cung Ngũ mím môi ngẩng đầu nhìn về phía Công tước đại nhân. Matthew? Cậu ta lại muốn xông vào phủ Công tước, không đánh chết tại chỗ đã coi như cậu ta lớn mạng rồi.
Công tước đại nhân trả lời: “Lát nữa tôi sẽ qua đó.” Cung Ngũ trừng anh, Công tước đại nhân không nhìn cô mà nói với tiểu Eugene: “Lát nữa đến đỡ tôi ra ngoài.” “Vâng, ngài Edward.” Tiểu Eugene tạm thời lui xuống. Cung Ngũ tức giận: “Anh Tiểu Bảo, thời gian then chốt, sao anh có thể đi gặp cái tên kia chứ?”
Công tước đại nhân cười, xoa lưng cô, nói: “Nhất định là có chuyện gì nghiêm trọng gây nguy hiểm, nếu không cậu ta sẽ không bất chấp sống chết xông vào phủ Công tước. Ngày mai là tiệc sinh nhật của Quốc vương, anh không muốn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Ngoan, Tiểu Ngũ nghe lời, đỡ anh dậy nào, lần sau, lần sau, đợi lần sau sẽ khiến Tiểu Ngũ khóc, được không?”
Cung Ngũ mím môi, nghiêm túc suy nghĩ một lúc, gật đầu, nói: “Vậy... được rồi.” Sau đó cô còn thuận tay chào tiểu Công tước đại nhân: “Anh Tiểu Bảo bé, vậy tối mai chúng ta gặp lại nhé.”
Công tước đại nhân: “...”
Nhất định sẽ có ngày nào đó anh bị cô làm cho nghẹn chết. Vừa rồi Cung Ngũ lột sạch Công tước đại nhân thế nào, bây giờ lại ngoan ngoãn mặc lại cho anh thế ấy, vừa mặc còn vừa khó chịu, “Hừ, anh Tiểu Bảo, chúng ta đã nói rồi đó, chơi xấu là không được đâu.”
Công tước đại nhân nhìn cô một cái, thở dài, “Tiểu Ngũ, chắc chắn rồi, đừng lẩm bẩm nữa, không được nói cái này trước mặt người ngoài đâu đấy, biết chưa?”
Nghĩ đến chuyện cô mở miệng là nói chuyện bọn họ lăn lộn trên giường với mấy người Yến Đại Bảo, Công tước đại nhân liền muốn lôi cô ra đánh cho một trận. Loại chuyện này có thể tùy tiện nói với người khác à? Mặc quần áo xong, Cung Ngũ xuống dưới gọi Tiểu Eugene vào đỡ Công tước đại nhân lên xe lăn. Cô vốn định chui vào trong chăn làm tổ ngủ một mình, nhưng nghĩ rằng người vợ tốt nên đồng cam cộng khổ với người đàn ông của mình mới đúng, không phải là ngủ muộn một chút thôi sao, không có gì to tát cả.
Cô đẩy xe giúp Tiểu Eugene, Công tước đại nhân hỏi: “Tiểu Ngũ không đi ngủ à?”
“Vừa rồi kích thích quá, em đang đầy sinh lực, bây giờ cũng không ngủ ngay được, em đi cùng anh Tiểu Bảo xem có chuyện gì.”
Cô nhe răng, cười nham nhở.
Công tước đại nhân thật sự không biết nói cái gì nữa, cái gì cô cũng dám nói, cái gì gọi là vừa rồi kích thích quá? Đúng là bực chết đi được.