Quả nhiên xã hội là một thùng nhuộm lớn, một khi bước vào xã hội, ban đầu trắng sẽ biến thành đen, ban đầu đỏ sẽ biến thành lam, biến thành tím, biến thành rất nhiều sắc thái lúc ở trường học chưa từng nghĩ đến.
Cung Ngũ đứng một mình ở chỗ không xa đợi Công tước đại nhân, đôi mắt xinh đẹp chậm rãi quan sát bốn phía, động tác này thật sự rất giống động tác chậm rãi từ trước đến nay của Công tước đại nhân. Công tước đại nhân tiễn người nói chuyện cuối cùng đi, sau đó mỉm cười giơ tay ra với cô: “Tiểu Ngũ!” Cung Ngũ lập tức chạy đến như một cơn gió, “Anh Tiểu Bảo!” “Một mình chán lắm hả?”
Cung Ngũ lắc đầu: “Không ạ, rất vui. Chỉ là... tại sao Quốc vương cứ ở với những người đó mãi thể? Hình như trước kia hắn ta thích ở cùng anh nhất.” Công tước đại nhân gật đầu: “Hắn ta là Quốc vương bệ hạ, hắn ta có quyền lựa chọn ở cạnh ai, chúng ta không cần phải để ý đến cái này.” Cung Ngũ chu môi, “Được rồi.”
Công tước đại nhân nhìn cô một cái, cười nói: “Sao thế?” Anh kéo tay cô, đưa lên môi hôn lên, “Có Tiểu Ngũ ở bên cạnh, thật tốt.” Cung Ngũ chạy đến sau lưng Công tước đại nhân, đẩy xe lăn của anh, nói: “Anh Tiểu Bảo, chúng ta đi ăn chút đồ đi.” “Được, ăn no thì mới có sức ứng phó với thời gian tiếp theo.”
Lúc ăn, Cung Ngũ quét mắt qua phát hiện bầu không khí của phòng tiệc có chút kỳ lạ. Cung Ngũ từ từ ngồi xổm xuống, nhỏ giọng nói: “Anh Tiểu Bảo...”.
Công tước đại nhân nghiêng đầu cười với cô, nói: “Hả? Có phải là cảm thấy hơi khát không? Nào uống ly nước đi.” Anh đưa ly nước qua, Cung Ngũ nhận lấy, uống một ngụm: “Nhưng mà anh Tiểu Bảo...” Công tước đại nhân cầm lấy tay cô: “Tiểu Ngũ yên tâm hưởng thụ bữa tiệc, có được không?” Cung Ngũ muốn nói không được, có điều suy nghĩ một chút vẫn ngoan ngoãn nghe lời anh, không lên tiếng nữa. Không bao lâu sau, có người qua mời Cung Ngũ rời đi, Công tước đại nhân cũng được người đẩy ra, sửa sang lại ngoại hình một chút. Sau khi khách mời hưởng thụ một bữa ăn ngon, MC lại xuất hiện trên sân khấu, “Các tiên sinh, các phu nhân đáng kính! Hôm nay không chỉ là ngày song hỷ lâm môn của Quốc vương bệ hạ, tôi còn có một tin tức thần bí, khiến mọi người phấn khởi và vui vẻ.” Người xung quanh bị lời của anh ta thu hút. MC đợi mọi người dịch lại gần rồi tuyên bố: “Tôi vừa nhận được tin tức, vì thể hiện tình nghĩa với ngài Edward, Quốc vương bệ hạ của chúng ta đặc biệt thông báo ngài Edward và Ngũ tiểu thư vị hôn thê của ngài ấy thành hôn vào hôm nay. Chúng ta hãy nhiệt liệt chúc mừng đổi cô dâu, chú rể có được sự chúc phúc của Quốc vương!”
Phía sau còn nói một tràng dài, Cung Ngũ lười nghe. Còn kết hôn, vừa rồi suýt nữa cô đã quên mất còn có một đoạn như vậy. Đúng là không có một chút cảm giác kết hôn nào cả! Sau khi MC tuyên bố xong, Công tước đại nhân đã được người đẩy ra ngoài, Cung Ngũ cũng giống như một cô dâu cầm hoa trong tay, đi từ phía sau ra.
Quốc vương và Gloria đã cùng xuất hiện giống như người chứng hôn.
Cung Ngũ rất chán ghét. Để hai vợ chồng bằng mặt không bằng lòng này làm người chứng hôn, sao lại châm biếm như vậy?
Cung Ngũ chặc lưỡi, cảm thấy quá khôi hài. Cô nhìn Công tước đại nhân một cái, thấy anh vẫn luôn mỉm cười. Phát hiện cô đang nhìn mình, anh ngẩng đầu lên nhìn về phía cô, trong đôi mắt sáng lấp lánh như sao dạt dào sự dịu dàng.
Quốc vương hài lòng đắc ý đứng ở giữa sân khấu, Gloria khoác tay hắn ta, hết lòng làm tròn bổn phận giống một người chứng hôn đạt tiêu chuẩn. MC đưa micro cho hắn ta, Quốc vương nhận lấy, lấy diễn văn của người chứng hôn đã chuẩn bị sẵn ra tuyên đọc một lần, làm chứng cho sự ra đời của một đôi vợ chồng mới.
Cung Ngũ mới không quan tâm bọn họ đang nói cái gì, cô đã sớm nhào qua, cúi đầu, nâng mặt Công tước đại nhân lên, dùng sức hôn một cái. Cung Ngũ hôn xong, ngẩng đầu chặc lưỡi, tỏ vẻ rất hài lòng, quả nhiên là người đàn ông cô chọn trúng, hồn cũng thơm ngào ngạt.
Tiếng cười nói xung quanh ồn ào náo động, Cung Ngũ cũng không quan tâm. Hôn xong rồi, cô đứng ở sau lưng Công tước đại nhân, nhận quỳ lễ và chúc phúc của các phu nhân xung quanh.
Bầu không khí tiệc sinh nhật vì nụ hôn này của Cung Ngũ mà lập tức bị đốt cháy, ngay cả nhạc công của cung điện cũng chuyển âm nhạc thành hành khúc hôn lễ vui vẻ. Quốc vương không hề vì bị bỏ bẵng mà không vui, ngược lại còn rất cao hứng vỗ tay, Gloria sắp cười đến cứng cả mặt, nhưng vẫn phải duy trì như cũ. Sau khi hôn lễ trôi qua, Cung Ngũ thấy xe lăn của Công tước đại nhân bị hai người hầu đẩy đi. Cô gật đầu cười với cô gái trẻ tuổi đang nói chuyện với mình, “Xin lỗi không tiếp chuyện được nữa!”
Cô lập tức nhấc chân đuổi theo: “Anh Tiểu Bảo, anh đi đâu thế?”
Hai người hầu không dừng bước, Công tước đại nhân nói: “Xin đợi một chút.” Anh lên tiếng, cuối cùng người hầu cũng dừng bước, sau đó đẩy xe lăn về phía Cung Ngũ. “Quốc vương bệ hạ nói có chuyện quan trọng muốn bàn bạc với anh, Tiểu Ngũ ngoan ngoãn ở lại đây chờ anh được không? Anh sẽ về ngay.”
Cung Ngũ mím môi, đứng tại chỗ không nhúc nhích, sau đó cô hỏi: “Thật sự sẽ xong ngay chứ?” Công tước đại nhân gật đầu: “Thật, thật sự sẽ xong ngay.” Anh nói: “Em quay về tìm mấy người bạn chơi một lúc, đợi anh trở lại.” Cung Ngũ khẽ cau mày, cô nhìn Công tước đại nhân một cái, lại nhìn hai người hầu cao lớn kia, mím môi, từ từ lui về phía sau hai bước. Công tước đại nhân ra hiệu với hai người kia, hai người mặt không biểu cảm đẩy xe lăn, xuyên qua cánh cửa cạnh màu đen, cửa bị đóng lại, bóng người bọn họ biến mất ở trước mắt Cung Ngũ. Cung Ngũ từ từ lui về phía sau, sau đó cô quay người, hướng về phía đông các quý cô nhất, trong thời gian ngắn nhất đã hòa vào chủ đề của bọn họ.
Cách một cách cửa, người hầu đẩy xe lăn nhanh chóng đẩy xe về phía cửa sau cung điện. Hoàng cung Gaddles xây cạnh núi. Nghe đồn, ban đầu lúc xây cung điện, vị trí được lựa chọn theo phong thủy học phương Đông cổ xưa. Tuy nhiên, năm đó Quốc vương Gaddles không tin cái này, ông ta cự tuyệt văn hóa phương Đông, tự lựa chọn vị trí dựa vào núi lớn mà ông ta cho là ổn định nhất. Song, sự thật chứng minh, vị trí Quốc vương lựa chọn trừ có gia tộc Edward là chỗ dựa vững chắc trông chờ vào được ra, những phương diện khác thật sự không mang đến bao nhiêu lợi ích cho triều đình cả. Phúc trạch Quốc vương đầu tiên mang đến cũng dần dần hao mòn đi theo từng đời con cháu, cuối cùng chỉ còn lại một mình gia tộc Edward là có thể dựa vào, giống như dãy núi sừng sững phía sau cung đình. Công tước đại nhân im lặng ngồi trên xe lăn, bánh xe vững vàng đi về phía trước, cho đến lúc dừng lại sau một cánh cửa. Cửa được mở ra rất nhanh, một người đầu trong đó đẩy xe lăn đi vào, cánh cửa kia lại được đóng lại, yên tĩnh giống như không có ai từng đến đây.