Carlisle nhìn tờ giấy, nói: “Tiểu Ngũ viết rất lâu, chắc là viết cho ngài Edward, tớ sẽ nghĩ cách đưa qua đó. Giai đoạn nhạy cảm, không thể quá lộ liễu, chỉ có thể như vậy thôi.”
Ba người đang nghiên cứu, chủ nhiệm giáo dục xuất hiện ở cửa. Ông ta chắp tay sau lưng đứng ở trước mặt bọn họ, mở miệng: “Nộp tờ giấy ra đây.” Mặt Carlisle biển sắc, cậu ta theo bản năng giấu ra sau lưng, “Thầy...” “Giao ra đây.” Chủ nhiệm giáo dục lạnh lùng giơ tay ra: “Nếu không hậu quả rất nghiêm trọng, em biết mà.” Winnie và Crovia đứng cạnh nhau, hai người rất căng thẳng nhìn Carlisle, cuối cùng Crovia mở miệng: “Carlisle, đưa thầy ấy đi.” Winnie ngẩng đầu quét mắt một cái, đột nhiên phát hiện ở hai chỗ trong phòng học không biết gắn hai cái máy ghi hình từ lúc nào, cho nên hành động của bọn họ bị người ta phát hiện cũng bình thường. Carlisle sầm mặt tiến lên một bước, đưa tờ giấy cho chủ nhiệm giáo dục. Ông ta mở ra, cau mày lại, lại gấp vào, “Được rồi, không sao rồi.” Ông ta quay người định đi, đột nhiên lại quay đầu lại: “Đúng rồi, sau này đừng làm chuyện như vậy nữa, tôi nghĩ cũng không có lợi gì cho gia tộc của các em đâu.” “Em xin lỗi thầy.” Carlisle vội vàng xin lỗi, chuyện đến nước này, không thể để gia tộc của cậu ta bị liên quan được. Cung Ngũ vô cùng buồn chán đi tới đi lui trong cung điện, tìm hiểu mọi ngóc ngách. Cô đứng ở phía sau cửa phòng ngự, giơ tay đấm lên cửa, cánh cửa to lớn không hề vì nắm đấm của cô mà lay động một phân, Cung Ngũ cảm khái: “Woa, cánh cửa thật là cao lớn!”
Thị nữ luôn đi theo sau cô trả lời: “Đúng vậy Ngũ tiểu thư, cánh cửa này thật sự rất cao lớn. Đây là đề phòng kẻ địch bên ngoài vào cung, nghe nói dùng mấy chục nghìn cẩn thép nóng chảy rèn thành. Nếu như không có ai mở cửa từ bên trong, người bên ngoài cho dù dùng xe tăng cũng không vào được.”
Cung Ngũ lại trầm trồ khen ngợi. Sau khi đi dạo một vòng, cô lại chậm rãi trở về. Mới vừa đi đến cung điện đã thấy một thân tín của Quốc vương vội vàng chạy qua: “Ngũ tiểu thư, Quốc vương bệ hạ triệu kiển cô.” Cung Ngũ gật đầu: “Đến ngay!” Lúc Cung Ngũ đến, chủ nhiệm giáo dục đang ra khỏi thư phòng, Cung Ngũ vội vàng chào hỏi ông ta: “Em chào thầy!” Chủ nhiệm giáo dục liếc có một cái, gật đầu, cao ngạo rời đi. Vào thư phòng, Quốc vương đang cười híp mắt ngồi trên ghế, sau khi nhìn thấy Cung Ngũ, hắn nói: “Hôm nay cô truyền tin cho Edward à?” Cung Ngũ gật đầu: “Đúng vậy, tôi luôn ở trong cung điện, không làm gì cả, không phải rất kỳ quái sao? Cho nên tôi viết cho anh ta một phong thư, để anh ta biết tình trạng của tôi.”
Quốc vương vẫn cười híp mắt nói: “Vậy sao? Tại sao không bảo ta sai người đưa thư qua đó? Như vậy không phải càng hiệu quả hơn à?”
Cung Ngũ lắc đầu: “Không được!”
“Ổ? Tại sao?” Quốc vương hỏi. “Nếu như Quốc vương bệ hạ sai người đưa thư đến thì thế nào cũng có tính uy hiếp với Edward, nhưng tôi đích thân nhờ bạn bè truyền thư qua đó thì sẽ có vẻ càng thân thiết với anh ta hơn.”
Quốc vương suy nghĩ một chút, cảm thấy cô nói khá có lý, “Cũng đúng. Nhưng mà thư của cô bị giữ lại rồi, ta cảm thấy nội dung viết không tệ, chỉ không biết là Edward có đồng ý hay không thôi.”
“Nếu như đồng ý ngay thì chắc chắn là anh ta lừa gạt bệ hạ. Dù sao đó cũng là gia sản của gia tộc Edward, sao có thể dễ dàng đồng ý như vậy được? Hơn nữa, Edward vẫn luôn là một người tâm tư rất sâu, tôi cảm thấy chắc chắn anh ta vẫn còn chiếu khác. Quốc vương bệ hạ, ngài muốn có được gia sản của Edward, không dễ dàng như vậy đâu!”
“Đương nhiên!” Quốc vương trả lời: “Đương nhiên ta biết không dễ dàng như vậy, nhưng cô quên rồi à? Bây giờ cô là người có pháp bảo, Edward không coi trọng cái khác, nhưng nhất định sẽ coi trọng đứa bé trong bụng cô. Điểm này ta vô cùng chắc chắn! Ngày mai cô sửa lại thư, nói phản ứng mang thai của cô rất lớn, rất khó chịu, muốn trở về, bảo hắn nghĩ cách đến đón cô. Nếu như không thể đón, bảo hắn gửi chút tiền đến, dù sao, ở cung điện nếu cô muốn ăn ngon uống ngon, cũng phải cần tiền.”
Cung Ngũ: “...” Không ngờ cung điện đã nghèo thành như vậy, Cung Ngũ gật đầu, nói: “Tôi cũng nghĩ như vậy.” Mặc dù bức thư đầu tiên bị chặn, nhưng ngày hôm sau Cung Ngũ đã đưa tờ giấy cho Winnie ở nhà vệ sinh, Winnie lại đưa cho Carlisle, bảo cậu ta gửi đến phủ Công tước. Công tước đại nhân cầm tờ giấy kia, hỏi: “Carlisle bảo cậu đưa đến à?”.
“Đúng vậy ngài Edward, là Carlisle bảo tôi đưa qua đây, còn nói nếu như ngài có thư hồi âm, cũng có thể mang về.”
Công tước đại nhân mở ra đọc. Cung Ngũ viết rất lan man, nét chữ nguệch ngoạc, trọng điểm chính là khuyên anh để lại gia sản của gia tộc Edward cho cô. Nếu như cảm thấy không yên tâm với cô thì để lại cho đứa bé trong bụng cô, còn bảo đảm sẽ bảo vệ tốt đứa bé. Rồi cô nói nhớ nhà, muốn về nhà,... cuối cùng là bảo anh gửi tiền.
Công tước đại nhân vừa đọc vừa cười, hình như gián điệp hai mang rất dễ làm, viết thư cũng không cần che giấu.
Cô gái đáng thương, bây giờ chắc chắn vừa buồn chán vừa căng thẳng, đợi anh đến cứu ra, lại sợ ở lâu lộ chân tướng.
Anh suy nghĩ một lúc, nói: “Chuyển lời, nói với cậu ta tôi sẽ gửi tiền vào.” Người đưa thư nghe không hiểu, có điều vẫn truyền lời lại. Cung Ngũ nhận được, hết sức phấn khởi tranh công với Quốc vương: “Quốc vương bệ hạ, Edward đồng ý đưa tiền rồi!” Quốc vương rất cao hứng: “Ta biết mà, hắn nhất định sẽ coi trọng đứa bé này!” Trong khi Quốc vương đang vô cùng vui vẻ thì bên ngoài cung điện đã ầm ĩ hết cả lên.
Mấy chục người biểu tình thị uy, kháng nghị Quốc vương. Mặc dù cung điện đã nhiều lần ra mặt bác bỏ tin đồn, nhưng bây giờ đã có một nửa truyền thông vốn dĩ là của vương thất đưa tin ngược lại, dẫn đến việc dư luận chạy theo | truyền thông, cũng khiến càng nhiều người tin video đó là thật hơn.
Cùng lúc đó, vì Dennis con trai trưởng nhà Brod cũng xuất hiện ở trong video, cho nên ở cổng nhà Brod cũng bắt đầu xuất hiện người biểu tình thị uy. Cùng với sự lan truyền của dư luận, người tham gia thị uy càng ngày càng nhiều. Khắp nơi ở Gaddles đều xuất hiện đám người thị uy, từ không có tổ chức dần dần biến thành có tổ chức. Nhóm người biểu tình ở các nơi tập hợp nhiều tầng lớp khác nhau, nhiều nhất vẫn là tầng lớp trung lưu. Bọn họ nóng lòng mong muốn lập tức hạ bệ Quốc vương. Quốc vương lấy tiền của nhân dân hút thuốc phiện, chuyện này khiến tầng lớp trung lưu tức giận. Đó là tiền mồ hôi nước mắt của bọn họ, là tiền thuế bọn họ nộp vì kế sinh nhai của quốc gia, không phải là để cho Quốc vương hút thuốc phiện. Biểu tình thị uy quy mô lớn kéo dài nhiều ngày, đến nỗi người ủng hộ Quốc vương cũng bắt đầu từ khủng hoảng biển thành dao động. Ban đầu, Quốc vương có dũng khí dám đối kháng với gia tộc Edward là do được mấy gia tộc lớn ủng hộ, mặc dù thế lực và tài lực mấy gia tộc này kém hơn gia tộc Edward, nhưng dù sao sức mạnh đoàn kết cũng lớn hơn. Nhưng bây giờ, mấy gia tộc này dao động rồi. Bọn họ vẫn ủng hộ vương thật, nhưng bọn họ hy vọng ủng hộ một Quốc vương bệ hạ xứng đáng để bọn họ hao tổn tài lực nhân lực, chứ không phải là Quốc vương bị cả vương quốc phản đối. Các gia tộc quý tộc bắt tay lại với nhau, đi theo gia tộc Edward, dưới sự giới thiệu của gia tộc Hal, lần đầu tiên hội đàm với mấy thủ lĩnh lớn của tầng lớp bình dân. Công tước đại nhân Edward dùng lý do bệnh nặng mới khỏi, không tham dự buổi hội đàm đầu tiên. Anh để các thành viên khác của gia tộc Edward tham gia hội nghị. Lý Tư Không hỏi: “Bảo, cậu không đi thật à? Ngộ nhỡ đám người kia làm hỏng buổi họp thì làm thế nào?” Công tước đại nhân: “Chuyện như vậy thế nào cũng phải có một người đứng ra dàn xếp, nếu như mới bắt đầu đã loạn lên, ai bắt bọn họ bình tĩnh lại được?” Lý Tư Không: “Tôi thấy hội đàm sẽ không thành công. Cho dù cậu đi, cũng sẽ không thành công.” Công tước đại nhân híp mắt lại, “Đúng vậy, không dễ thành công. Cho dù như vậy, cũng phải có một cái kết quả mới được.”
“Quý tộc không thể nào chịu tổn hai tầng lớp và địa vị bây giờ của mình ở Gaddles, dân chúng sợ rằng không thể chấp nhận vương thật của bọn họ. Bấy giờ bọn họ phản đối Quốc vương đương nhiệm chứ không phải là toàn bộ vương thất. Nhưng bọn họ lại phải tranh thủ quyền lợi cho mình, cái quyền lợi này vừa vặn mâu thuẫn với quý tộc, cho nên loại chuyện này, không thể nào thành công được.” Lý Tư Không gõ cái bút lên bàn, “Khó đấy!”
Công tước đại nhân cười, “Đúng vậy, rất khó.” Hội đàm mặc dù khó khăn nhưng vẫn tiến hành, biểu tình thị uy quy mô lớn kéo dài hết lần này đến lần khác, còn có đám người định xông vào cung điện, ép Quốc vương thoái vị, nâng đỡ vua mới đăng cơ.
Quý tộc muốn bảo vệ lợi ích của bản thân bọn họ, muốn duy trì ưu thế sinh tồn ở Gaddles, mà tầng lớp bình dân thì muốn thoát khỏi tình trạng hiện nay, muốn như những quốc gia khác trên thế giới, hủy bỏ chế độ quý tộc và dân nghèo, đòi quyền bình đẳng lớn nhất.
Vấn đề này khiến đôi bên nổi lên tranh chấp rất lớn, đôi bên đều muốn đòi lợi ích cho mình. Liên tục tranh cãi và hội đàm khiến hai bên vô cùng mệt mỏi. Cuối cùng, một người trong số những thủ lĩnh dân thường mở miệng: “Chúng ta tranh cãi như vậy, vĩnh viễn cũng sẽ không có kết quả. Đây là một quốc gia, không phải một cửa hàng, chúng ta cần một người có thể điều hòa loại mâu thuẫn này.”
Một người khác trả lời: “Đúng thế, tôi cũng cảm thấy như vậy.” Người của gia tộc Hal không nhịn được hỏi: “Tại sao ngài Edward luôn không tham gia hội đàm? Chẳng lẽ sức khỏe của ngài ấy vẫn chưa ổn à?”
Người Công tước đại nhân sai đến trả lời: “Sức khỏe của ngài Edward dần dần hồi phục rồi, chỉ là trái tim ngài ấy đã bị tổn thương. Một tuần trước Quốc vương bệ hạ ép Ngũ tiểu thư gửi thư cho ngài Edward, bảo ngài ấy lập di chúc, phải để lại toàn bộ tài sản cho Ngũ tiểu thư. Ngài Edward đoán là Quốc vương bệ hạ muốn thông qua việc khống chế Ngũ tiểu thư để chiếm đoạt tài sản của gia tộc Edward khiến ngài ấy vô cùng thất vọng. Ngài ấy nói ngài ấy có thể đóng góp tất cả tài sản, thậm chí có thể từ bỏ tước vị Công tước, trở thành một người dân bình thường, nhưng ngài ấy không thể chấp nhận bị vương thất dùng thủ đoạn hèn hạ ép ngài ấy, cuối cùng trở thành vật hy sinh của vương thất. Mặc dù ngài ấy không muốn vứt bỏ sứ mệnh của gia tộc Edward, nhưng không muốn tham dự những buổi hội nghị này...”
“Ồ, như vậy không công bằng. Gia tộc tối vì ngài Edward nên mới tham gia, ngài ấy không thể từ bỏ được. Cống hiến của gia tộc Edward đối với Gaddles quá rõ ràng, ngài ấy chính trực, hơn nữa vô cùng sáng suốt. Tôi thậm chí còn muốn mời ngài ấy đến tham gia làm người hòa giải cho chúng ta. Tôi nghĩ ngài Edward hiểu rõ Gaddles như vậy, nhất định ngài ấy biết chúng ta nên làm như thế nào.”
Thủ lĩnh dân thường lập tức phản đối: “Không không, tôi cảm thấy ngài Edward không thích hợp, dù sao ngài ấy cũng là giới quý tộc, tôi không cảm thấy ngài ấy có thể đưa ra quyết định công bằng.”
“Đúng vậy, có lẽ ngài Edward sẽ đứng ở lập trường của quý tộc, nhưng tại sao chúng ta không thử xem. Dù sao ngài Edward cũng hiểu Gaddles hơn bất cứ ai. Ngài ấy cũng hy vọng cuộc sống của nhân dân Gaddles được cải thiện lớn hơn bất cứ ai. Một người nghĩ đến nhân dân như vậy, tại sao chúng ta lại không thể tín nhiệm? Huống hồ, thứ bây giờ mọi người đấu tranh không phải cũng là vì có cuộc sống tốt hơn sao? Một người luôn dốc sức vì loại chuyện này như vậy không đáng tín nhiệm, chẳng lẽ phải để cho những người hoàn toàn không biết tình hình kia đến quyết định sao?”
Mấy thủ lĩnh dân thường đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng bọn họ nói: “Chúng tôi trở về thương lượng một chút rồi quyết định.”
Tin tức rất nhanh được đưa trở lại chỗ Công tước đại nhân, anh chỉ hỏi: “Mấy gia tộc ủng hộ vương thất bây giờ tình hình sao rồi?” “Rất do dự.” Lý Tư Không ngồi ở trên bàn, hít mũi, nói: “Xem ra chuyện Quốc vương hút thuốc phiện đã đả kích bọn họ rất lớn.” Công tước đại nhân gật đầu, “Gửi thư mời cho gia tộc Brod, ngoài ra gửi một phần thư mời cho Bá tước Irene. Tôi nghĩ, trong buổi hội đàm cuối cùng, số người phải tăng thêm rất nhiều mới được.”
“Được!”
Tính tình Quốc vương càng ngày càng nóng nảy, bởi vì hắn muốn triệu kiến mấy người ủng hộ kia, nhưng bọn họ đều cáo ốm từ chối vào cung điện. Bên ngoài cung điện bị đám người biểu tình bao vây, học viện quý tộc cũng bị chấn động, hiệu trưởng Page đang suy nghĩ có cần cho nghỉ mấy ngày để bảo đảm an toàn cho sinh viên trong trường không. Ba ngày sau, cổng cung điện xảy ra xung đột, bởi vì có người muốn xông vào nhưng bị ngăn lại. Trước kia lính gác đều là dùng khiến ngăn cản, lần này lính canh phòng bị người xô ra, có mấy người chạy thẳng vào công cung điện. Dưới tình hình đó, một binh lính đột nhiên nổ súng, một người chết tại chỗ, hai người trúng đạn, người xung quanh thấy thế, mâu thuẫn lập tức càng nghiêm trọng hơn. Dân chúng và lính canh phòng bên nào cũng chịu thương vong trong lần xung đột này.
Sự kiện leo thang, người thống trị trong một đêm thành đao phủ sát hại dân chúng, Quốc vương đã khiến mọi người căm giận, mặc dù người nổ súng không phải hắn, nhưng đó là lính canh phòng của Quốc vương. Quốc vương bị nhốt trong cung điện, đột nhiên mất đi tâm phúc, nhất thời không biết nên làm thế nào.
Sau đó, hắn gọi mấy người hầu mình tín nhiệm đến, bảo bọn họ chia ra xin mấy gia tộc kia viện trợ, hy vọng được bọn họ trợ giúp. Bốn người hầu kia bí mật ra khỏi cung điện, nửa đường bị người ta uy hiếp. Sau một trận nghiêm hình tra khảo, hai người trong số đó khai nhận, chứng thực Quốc vương hút thuốc viện, bọn họ tận mắt nhìn thấy. Còn nguồn ma túy, có hai người là bọn họ tận mắt nhìn thấy, một người là Dennis con trai trưởng của gia tộc Brod, một người là Matthew Hal chủ nhân của gia tộc Hal. Mấy gia tộc ủng hộ vương thất kia chính tai nghe được tin tức này, không thể không thừa nhận lời đồn ban đầu là thật.
Toàn dân Gaddles biểu tình thị uy, ép vương thất bày tỏ rõ ràng, yêu cầu Quốc vương thoái vị. Quốc vương ở trong cung điện không đợi được người ủng hộ, ngay cả bốn người hầu kia cũng không biết tung tích. Các thành viên vương thất khác vốn dĩ không dám hỏi bất cứ chuyện chính sự gì cũng nhao nhao đứng ra, truy hỏi Quốc vương rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Ban đầu Quốc vương đăng cơ là do đã dùng thủ đoạn máu tanh khiến cho những thành viên vương thật khác không dám nhiều lời, sợ rước lấy họa sát thân. Bây giờ, Quốc vương đã cô độc một mình rồi. Đầu tiên là hắn tách ra khỏi Công tước Edward, đắc tội một phần lớn quý tộc. Thứ hai là hắn định giết chết Matthew Hal để diệt khẩu, sau đó lại có tai tiếng hút thuốc phiện. Dân chúng biểu tình thị uy phản đối, người ủng hộ bắt đầu rời đi. Sau khi mâu thuẫn bùng nổ gây chết người, bây giờ thanh thể quá lớn, dọa cho bọn họ không biết phải ứng đổi thế nào, ngay cả người hầu bên cạnh Quốc vương cũng rời đi.
Những thành viên vương thất khác có thể xưng thần với hắn, nhưng lại không thể để vương thất suy tàn trong tay hắn như vậy, đương nhiên phải ra mặt hỏi rốt cuộc là chuyện gì.
Rạng sáng ngày hôm sau, mấy gia tộc lớn vốn dĩ kiên định với Quốc vương ủng hộ vương thất tuyên bố ủng hộ dân chúng, một đêm phản chiến, thể lực bên cạnh Quốc vương hoàn toàn tan vỡ. Dưới sự ủng hộ của liên minh gia tộc, Công tước đại nhân điều binh bao vây cung điện, ép Quốc vương tuyên bố thoái vị. Lính canh phòng của cung điện bị dân chúng bao vây xung quanh, bắt đầu có người tranh giành súng, dùng chiến thuật biển người ở khoảng cách gần làm tan rã lá chắn phòng thủ. Đội quân liên minh nhân cơ hội tấn công vào cung điện. Quốc vương bị vây hãm trong cung điện, xung quanh đến một người đáng tin cũng không có, tất cả đều là người hầu. Quốc vương ôm súng trong tay, đuổi những người của vương thất vào một căn phòng, bao gồm cả Hoàng hậu Gloria và Cung Ngũ. Quốc vương nhìn đám người kia, cuối cùng ánh mắt rơi lên người Cung Ngũ: “Tiền của ta... của ta...” Hắn không lấy được, đương nhiên cũng sẽ không có ai khác lấy được, nếu như hắn biết giữ lại người phụ nữ này không có chút tác dụng nào, tuyệt đối sẽ không giữ cô đến bây giờ.
Hắn giơ súng trong tay lên, đó là một khẩu súng liên thanh màu vàng, có thể bắn nhiều phát một lần. Cung Ngũ xuất hiện ở trước họng súng của Quốc vương, cô nhìn Quốc vương không nhúc nhích.
Quốc vương không nhịn được hít mũi, không biết tại sao tay chân cứ phát run, có một loại cảm giác không thể tự kiềm chế. Hắn không ngừng dụi mũi, muốn khống chế mình, nhưng sự giày vò như gặm nhấm xương cốt khiến hắn cực kỳ đau đớn.
Súng trong tay run cầm cập, già trẻ trong vương thất đều bị nhốt ở nơi đó. Cung Ngũ từ từ đi về phía trước một bước, sau đó cô phát hiện, Quốc vương đang lên cơn nghiện rồi.