Triển Tiểu Liên rất vui: “Đến đi, bảo mấy đứa nó cùng đến, lâu rồi mami chưa gặp Tiểu Bát.” Cúp điện thoại, Triển Tiểu Liên nói với cô giúp việc: “Buổi tối nấu thêm mấy món ngon, Tiểu Ngũ và Tiểu Bát qua đây, đi xem thực đơn trước kia xem, làm mấy món bọn nhóc thích ăn ấy!” Cô giúp việc gật đầu đáp lời: “Tôi đi làm ngay.” Yến Hồi ngồi ở trên sofa, u ám ngẩng đầu lên, nói: “Cũng phải làm thêm mấy món ống đây thích ăn.” Triển Tiểu Liên hỏi: “Ông mấy tuổi rồi? Còn so với trẻ con?”
Trên đường, Cung Ngũ và Yến Đại Bảo còn cả Bộ Tiểu Bát đang ầm ĩ, chơi búa kéo bao. Bộ Tiểu Bát thua nhiều nhất, bởi vì cậu không biết giở trò vô lại như Yến Đại Bảo, mũi bị nhéo đỏ ửng.
Bộ Tiểu Bát thở hổn hển nói: “Chị, chị Đại Bảo chơi xấu!”
Cung Ngũ trợn mắt: “Yến Đại Bảo, cậu không thể bắt nạt Tiểu Bát ngay trước mặt tớ được!”
Yến Đại Bảo cười: “Tớ đâu có bắt nạt nó, chơi búa kéo bao mà, tự nhận thua mà, ai nha tiếp tục tiếp tục, búa kéo bao!” Ầm ĩ dọc đường, lúc sắp xuống xe, Cung Ngủ bị đụng đầu vào cửa xe, cô đau nhe răng trợn mắt, “Xong rồi, sọ não tớ có cứng rắn thế nào cũng không chịu nổi bị đụng như vậy, đầu đang kêu ù ù rồi!” Bộ Tiểu Bát rất lo lắng, vội vàng giơ cái tay nhỏ mũm mĩm ra xoa cho cô, nói: “Chị không đau!”
Yến Đại Bảo dịch lại gần: “Đau lắm à?”
Cung Ngũ nói: “Cậu dùng sức đập đầu vào cửa xe xem có đau không.” Yến Đại Bảo mím môi, không dám nói nữa.
Sau khi xuống xe Cung Ngũ vẫn ra sức xoa đầu, lẩm bẩm: “Cứ kêu ù ù mãi, y như ong mật đang nhảy múa xung quanh tớ ấy.” Bộ Tiểu Bát kéo tay cô, vừa đi vừa ngẩng đầu nhìn cô, lo lắng muốn chết, “Chị!” Cung Ngũ vừa nhìn thấy đôi mắt lo lắng của cậu, vội vàng nói: “Được rồi, được rồi, chị khỏi rồi, không đau nữa! Tiểu Bát không sợ nha!”
Ba người họ vừa vào nhà đã thấy Yến Hồi đang khoanh tay trước ngực, ngồi trên sofa. Ông ta nhìn chằm chằm như hổ đói vào Cung Ngũ và Bộ Tiểu Bát.
Cung Ngũ: “...”
Bộ Tiểu Bát lập tức buông tay Cung Ngũ ra, chạy qua chỗ Yến Hồi: “Ông nội...”
Yến Hồi tiếp tục trừng mắt, Bộ Tiểu Bát không thức thời, đã chạy đến trước mặt Yến Hồi, dùng cả tay cả chân trèo lên người ông ta, “Ông nội, Tiểu Bát đi tham gia lễ tốt nghiệp của chị, có nhiều người lắm! Chị thông minh nhất.” Cậu nhóc muốn khoe khoang thành tích của Cung Ngũ với Yến Hồi cũng không biết nói thế nào, liền nói những gì cậu hiểu cho ông ta nghe. Yến Hồi cực kỳ ghét bỏ, nhếch mép, giơ tay ném Bộ Tiểu Bát từ trên chân mình xuống, một lúc sau Bộ Tiểu Bát lại dùng cả tay cả chân trèo lên đùi ông ta: “Ông nội, sau này ông cũng đến trường học của chị đi, ở đó có rất nhiều chị gái xinh đẹp” Yến Hồi nghe thấy thế, cuối cùng không tiếp tục ném cậu xuống nữa, hỏi: “Mặc quần áo hay là không mặc quần áo?”
Cung Ngũ: “...” Yến Đại Bảo tức giận chống nạnh: “Ba! Ba nói linh tinh cái gì với Tiểu Bát thế? Tiểu Bát vẫn còn là trẻ con!” Cô quay đầu lại: “Mami, mami nhìn ba đi! Ba nói linh tinh với Tiểu Bát!” Triển Tiểu Liên đi qua mắng cho Yến Hồi một trận: “Yến Hồi ông uống nhầm thuốc đúng không? Ông nói linh tinh trước mặt trẻ con cái gì? Từ đầu đã vớ va vớ vẩn rồi, làm gì thế hả?” Yến Hồi giận dữ: “Bà tám! Ngày nào bà cũng chỉ biết mắng ông đây thôi! Ông đây không xong với bà đâu, buổi tối không cho bà ngủ trên giường!” Triển Tiểu Liên không quan tâm, nhiệt tình đi qua chào hỏi Cung Ngũ: “Tiểu Ngũ, cháu mới về hôm nay đúng không? Sao không ở nhà nghỉ ngơi một chút đã đi ra ngoài thể: May mà chênh lệch múi giờ không nhiều.”
Cung Ngủ gật đầu: “Đúng thế ạ, cháu không sao. Cháu muốn trở lại học ở đại học Thanh Thành, như vậy không đến nỗi rảnh rỗi quá. Anh Tiểu Bảo cũng bảo cháu về tìm chút chuyện gì đó làm, nếu không chắc chắn ngày nào cũng suy nghĩ linh tinh.”
Triển Tiểu Liên kéo tay Cung Ngũ ngồi xuống, nói: “Xin lỗi Tiểu Ngũ, hình như con trai cô luôn để mất cháu. Làm thế nào đây, bây giờ cô nhìn thấy Tiểu Ngũ cũng cảm thấy rất chột dạ, không biết phải tốt với Tiểu Ngũ thế nào mới có thể chuộc tội thay đứa con trai ngốc không có mắt đó của cô.” Cung Ngũ lập tức cười “ha ha”, “Cô Triển, cô nói cái gì thế? Nếu ngày nào đó anh Tiểu Bảo có chuyện gì, chắc chắn cháu cũng sẽ nghĩ tất cả mọi cách cứu anh ấy.” Triển Tiểu Liên: “Làm thế nào đây? Bây giờ cô chê Đại Bảo ngốc nhà cô rồi.” Yến Đại Bảo ở bên cạnh trọn đôi mắt to vô tội, hỏi: “Con làm sao? Tại sao lại chế con? Mami, làm gì mà mami lại chê con?” Yến Hồi tức giận thở phì phò, “Bà tám, bà lại dám chế Yến Đại Bảo của ông đây, Yến Đại Bảo có chỗ nào không tốt hả? Bà nhìn xem nó có chỗ nào không tốt?” Yển Đại Bảo hùa theo, “Đúng thế, đúng thế! Con có chỗ nào không tốt?!”
Triển Tiểu Liên nhìn hai ba con lượn vòng quanh bà ầm ĩ như con bọ chét, bà nói: “Được rồi, nhìn Đại Bảo ngốc của mẹ xinh đẹp như vậy, mẹ sẽ gắng gượng không chê nữa. Yến Đại Bảo vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, không có lý nào lại chế nó cả. Đúng không Tiểu Ngũ?”
Cung Ngũ lập tức gật đầu: “Đúng thế! Chính là như vậy! Yến Đại Bảo vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, còn hiếu thuận với chủ Yến, cô gái tốt như vậy, không có ai chê cả. Ôi chao, Yến Đại Bảo, cậu và chú Yên thật là đáng yêu, cô Triển đùa
mà hai người cũng coi là thật! Ha ha!” Cuối cùng Yến Hồi cũng hài lòng, “Đúng vậy, Yến Đại Bảo của ông đây vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, không được chế nó!” Ông ta nói với Yến Đại Bảo: “Yển Đại Bảo, đi, dẫn con đi xem hàng mới của ông đây!”
Bộ Tiểu Bát: “Tiểu Bát muốn đi!”
Năm phút sau, không biết từ chỗ nào truyền tới một tiếng vang thật lớn, Cung Ngũ cảm thấy cả nhà rung lên ba cái. Cô còn chưa hoàn hồn khỏi kinh hãi, đã thấy Bộ Tiểu Bát mặt mũi lem nhem đi từ ngoài cửa vào, tóc nhóc con dựng hết lên, phía sau là Yến Đại Bảo mặt mũi cũng nhem nhuốc, gương mặt xinh đẹp đen sì sì, phía sau cùng là Yến Hồi mặt mũi lấm lem... Đối với ông Yến cả đời yêu cái đẹp mà nói, giờ phút này chính là hình ảnh bi thảm nhất trong cuộc đời ông ta.
Cung Ngũ: “...”
Triển Tiểu Liên: “Tiểu Ngũ, chúng ta đi lên tầng đi, cô trồng một hàng hoa trên tầng, lúc này chính là thời gian đẹp nhất. Đi, cô Triển đưa cháu đi xem.”
Nói rồi, bà kéo Cung Ngũ lên tầng, đi mất. Ba người dưới tầng: “.” Bộ Tiểu Bát: “Chị!” Yến Đại Bảo: “Mami!” Yến Hồi tức giận: “Bà tám!”
Nhanh chóng có người đến ôm Bộ Tiểu Bát đi thay rửa, Yến Đại Bảo cũng chạy về phòng của mình tắm, chỉ còn lại Yến Hồi muốn lề mề để Triển Tiểu Liên tắm cho ông ta, nhưng thật sự không chịu được bản như vậy nên chỉ đành tự đi tắm.
Cung Ngũ lên trên tầng, quả nhiên thấy trên ban công tầng hai có một hàng xếp đầy hoa cỏ đáng yêu.
“Cháu phải về Thanh Thành là tự cháu yêu cầu, anh Tiểu Bảo không nói gì. Nhưng lúc cháu ở Gaddles anh ấy luôn ở bên cháu, cháu cảm thấy tiến độ của rất nhiều chuyện đặc biệt chậm. Cháu cảm thấy cháu ảnh hưởng đến anh ấy, cháu nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy cháu trở về là tốt nhất đối với anh ấy. Huống hố, cháu cũng phải về thật, sự nghiệp học hành ở Gaddles của cháu kết thúc rồi, bên Thanh Thành thì vẫn nên tiếp tục.”
Triển Tiểu Liên vén tóc rơi trên má cô ra sau tai, cười nói: “Tiểu Ngũ làm việc nhất định đã suy nghĩ rất cặn kẽ rồi, hơn nữa, nhất định rất thận trọng, không phải là do tức giận, cho nên, cô cảm thấy Tiểu Ngũ làm như vậy không sai. Nếu như cô phát hiện sự tồn tại của cô ảnh hưởng đến đối phương, có lẽ cô cũng sẽ chọn tạm thời tránh đi, như vậy đối phương mới có thể tập trung tinh thần và thể lực để hoàn thành công việc của mình hơn. Cám ơn cháu, Tiểu Ngũ. Cháu luôn đem đến cho cô sự ngạc nhiên ngoài ý muốn, khiến lần nào cô cũng phải thay đổi cách nhìn về cháu.”
Cung Ngũ cười: “Có phải là cô Triển cảm thấy hình tượng của cháu cao lớn mạnh mẽ hơn trước kia không?” Lúc nói lời này, Triển Tiểu Liên thấy mắt cô dần dần đỏ lên, cô cố gắng cười, muốn bình tĩnh ép nước mắt lại, nhưng nước mắt vẫn cứ rơi. Triển Tiểu Liên dịu dàng lau nước mắt trên mặt cô, “Không sao, cô không thể hoàn toàn cảm nhận được tâm trạng bây giờ của cháu, nhưng cô biết cảm giác nhớ nhung một người. Tiểu Ngũ tin cô đi, rất nhanh nó sẽ trở về tìm cháu. Tiểu Ngũ tin cô được không?” Cung Ngũ gật đầu, nước mắt rơi như mưa, cô nói: “Cháu tin! Cháu tin cô Triển, cháu cũng tin anh Tiểu Bảo. Cho dù anh ấy không về nhanh cũng không sao, nhất định là vì anh ấy có chuyện quan trọng phải làm. Không sao, chỉ cần kết quả cuối cùng là anh ấy về, sẽ không sao.” Triển Tiểu Liên ôm cô vào trong lòng, an ủi: “Xin lỗi Tiểu Ngũ, cô biết cô gái nào cũng muốn yêu đương bình thường không muốn chia xa, nhưng cháu lại phải chịu đựng hết lần chia xa này đến lần chia xa khác, như vậy không công bằng với cháu...” “Cô đừng nói như vậy. Nếu như cháu không muốn, không có ai ép được cháu cả. Không cần phải áy náy đầu cô Triển, bởi vì đây là lựa chọn của cháu.”
“Được, cô Triển không áy náy. Cô Triển cảm thấy rất vui vì đứa con trai ngốc kia của cô thật tốt số, tìm được cô gái tốt như Tiểu Ngũ. Tiểu Ngũ là cô gái dũng cảm nhất, bình tĩnh nhất, cũng thông minh nhất, trên đời này nhất định không tìm được Tiểu Ngũ thứ hai, cô thật vinh hạnh và được quen biết Tiểu Ngũ, vinh hạnh vì Tiểu Bảo gặp được cháu.”
“Cô Triển, cô đừng khen cháu nữa, cô còn khen nữa, tối đi ngủ nằm mơ cháu cũng phải cười mất.”
“Sẽ không đâu, bởi vì Tiểu Ngũ đáng được khen ngợi như vậy.”
Bộ Tiểu Bát dưới tầng được người bể ra, bởi vì trong nhà không có quần áo vừa vặn cho cậu nên phải bảo người chạy đi mua. Bộ Tiểu Bát mũm mĩm được quấn khăn bế lên tầng hai, “Cô Ngũ, cậu Tiểu Bát cứ đòi tìm cô.” Cung Ngũ ghét bỏ nhìn Bộ Tiểu Bát tắm rửa xong trắng nõn nà, giơ tay đón lấy cậu, hỏi: “Bây giờ vui rồi chứ? Không mặc quần áo, em có biết xấu hổ không hả?” Bộ Tiểu Bát không nói gì, ngước đôi mắt to đen láy vô tội trên gương mặt trắng nõn sau khi tắm xong nhìn Cung Ngũ.
Triển Tiểu Liên ở bên cạnh cười nói: “Tiểu Bát bị chị dạy dỗ rồi hả? Lần sau xem có ngoan hay không?” Bộ Tiểu Bát oan ức: “Tiểu Bát không làm gì cả, Tiểu Bát nhìn chị Đại Bảo và ông nội chơi, sau đó bầm, Tiểu Bát bị dọa giật mình, sau đó khắp nơi đều là bùn!” Cung Ngũ nín cười, không nói gì. Triển Tiểu Liên tiếp tục nói: “Chơi cùng ông nội có nhiều thứ nguy hiểm lắm, biết không?” Bộ Tiểu Bát gật đầu, “Nhưng ông nội nói, chơi cùng ông mới vui.” Cung Ngũ trợn mắt: “Vui thì vui, nhưng nguy hiểm tồn tại song song với vui, sau này em tự xem mà làm. Lần này là nổ bay bùn, lần sau nói không chừng còn nổ bay cả người em đi ấy.”
Bộ Tiểu Bát ngồi ở trong lòng Cung Ngũ, lộ ra hai bắp chân mũm mĩm, còn đang đung đưa. Cung Ngũ có chút lo lắng: “Cô Triển, cháu cảm thấy Tiểu Bát béo hơn rồi, cô nói lớn lên liệu nó có béo mãi như vậy không?”
Triển Tiểu Liên cười, “Cháu nhìn Yến Đại Bảo có béo không?”
“Yến Đại Bảo chỉ có chút bụ bẫm của trẻ con, mãi mà không hết, không tính là béo, người cậu ấy gầy.” Cung Ngũ chặc lưỡi.
Triển Tiểu Liên cười nói: “Lúc còn bé, Đại Bảo chính là một nhóc béo ú, ba nó nói với cô, béo chính là đẹp, mỡ trên người chính là bằng chứng xinh đẹp. Nó cứ béo như vậy đến mười sáu mười bảy tuổi mới đỡ hơn một chút, lúc nó mới lên đại học là thời điểm thon thả nhất trong cuộc đời nó.”
Cung Ngũ: “...”
Mặc dù cô biết khi còn bé Yến Đại Bảo rất béo, dù sao cũng đã từng xem ảnh rồi, nhưng béo giống như cô Triển nói, hình như vẫn là lần đầu tiên cô nghe. Cung Ngũ chặc lưỡi, nhất thời không biết nói gì, “Vậy à! Cháu không nhìn ra Yến Đại Bảo lại béo đến thế.” Triển Tiểu Liên gật đầu: “Béo lắm, Tiểu Bát đã ăn thua gì? Đúng không Tiểu Bát? Chúng ta không béo một chút nào, đang là lúc béo khỏe béo đẹp.” Bộ Tiểu Bát lập tức dồi dào sinh khí gật đầu: “Đúng thế, đúng thế, chị, Tiểu Bát béo khỏe béo đẹp!”
Ba người ngồi nói chuyện cười đùa vui vẻ trên tầng, Yến Đại Bảo ở dưới tầng tắm xong, thay quần áo xinh đẹp, tóc vẫn ướt nhẹp, cầm khăn lông vừa lau tóc vừa nói: “Mẹ, Tiểu Ngũ, mọi người đang nói gì thế?” Triển Tiểu Liên: “Nói tại sao con gái nhà mẹ không phải xinh đẹp mà cả người toàn là bùn thế?” Yển Đại Bảo: “...” Cung Ngũ cười nghiêng cười ngả: “Yến Đại Bảo, đừng nói cái này với mami cậu, mau xin lỗi nhận sai đi, lần sau không làm chuyện xấu là được!” Yển Đại Bảo mím môi, nhìn Cung Ngũ một cái, nói: “Tớ không cẩn thận, bao nhiêu ngày mới bị một lần.” Cô vừa thấy Bộ Tiểu Bát quan trọng như viên thịt nhỏ, cánh tay nhỏ bắp chân nhỏ còn lộ ra bên ngoài, cười nói: “Tiểu Bát à, em như vậy có chút sexy đó!”
Bộ Tiểu Bát không hiểu sexy là cái gì: “Vâng! Tiểu Bát sexy!”
Cung Ngũ: “...”
Yến Đại Bảo cười ha ha, ngồi xuống hạng tóc. Bốn người phơi nắng ở trên tầng, Ăn cơm là chuyện Bộ Tiểu Bát thích nhất, ngồi vào bàn là bắt đầu ăn. Vừa nãy tắm xong cậu đã chạy chơi một vòng, bụng đói cồn cào nên ăn rất ngoan. Quy củ trên bàn cơm nhà Yến Đại Bảo không nhiều như vậy, vừa ăn cơm vừa nói chuyện rất náo nhiệt, chỉ trừ Yến Hồi đang hờn giận một mình. Triển Tiểu Liên không để ý đến ông ta, Yến Hồi tức giận cũng không có ý nghĩa, cuối cùng mặt hầm hầm ăn uống, trơ mắt nhìn Triển Tiểu Liên nhiệt tình quan tâm Cung Ngũ. Ăn cơm xong, Cung Ngũ cùng Yến Đại Bảo đi nói chuyện riêng, Triển Tiểu Liên nói chuyện với Bộ Tiểu Bát, Yến Hồi ở bên cạnh chuyên môn đả kích cậu bé.
Đến buổi tối, Cung Ngũ mới ra khỏi phòng của Yến Đại Bảo, đã thấy Bộ Tiểu Bát đang dựa vào ngực Triển Tiểu Liên, nước mắt lưng tròng.
Cô hỏi: “Tiểu Bát làm sao thế? Sao em lại khóc?” Bộ Tiểu Bát lắc đầu, vùi đầu vào lòng Triển Tiểu Liên, không nói câu gì.
Triển Tiểu Liên nói: “Nó bị ba Yến Đại Bảo chọc tức.”
Yến Hồi đã bị bà đuổi chạy mất hình rồi.
Cung Ngũ ghét bỏ: “Vậy đã khóc à? Tiểu Bát à, con trai phải kiên cường, em như vậy làm sao bảo vệ được em gái? Còn nói bảo vệ chị nữa. Được rồi, đừng khóc nữa, chú đến trêu em thôi. Đi nào, chúng ta về nhà thôi, mẹ vẫn ở nhà chờ chúng ta đó.”
Bộ Tiểu Bát gật đầu, ngoan ngoãn ngồi dậy: “Về nhà.” Tạm biệt Triển Tiểu Liên và Yến Đại Bảo xong, Cung Ngũ dẫn Bộ Tiểu Bát về nhà.
Yến Đại Bảo đứng ở cửa, hâm mộ nói: “Con cũng muốn có em trai! Em trai đẹp trai là tốt nhất...” Triển Tiểu Liên lạnh nhạt nói: “Con muốn có em trai à? Đừng có trông chờ, mẹ con không sinh được em trai đâu.” Yến Đại Bảo sưng mặt, “Hừ! Con tự sinh!” Nói xong, cô quay đầu đi thẳng. Triển Tiểu Liên ngẩn ra tại chỗ, nó tự sinh? Ôi chao, hình như con gái nhà mình mở mang đầu óc rồi, biết chuyện muốn sinh em bé rồi! Thật tốt! Cuối cùng nó cũng thông suốt! Điều này chứng minh Bánh Bao cố gắng lâu như vậy không uổng công, cuối cùng cũng dỗ được nó biết muốn sinh em bé rồi.