Yến Đại Bảo ở bên cạnh Cung Ngũ, dùng tay chọc cô: “Tiểu Ngũ... Tiểu Ngũ, Tần Tiểu Ngư..” Cung Cửu Dương nhìn thấy Yến Đại Bảo, cười híp mắt nói: “Đây không phải là cô Yến sao? Chào mừng cô đến núi Cung Thành chơi. Hiếm khi cô Yến đến nhà, buổi trưa ở lại ăn cơm đi, Tiểu Ngũ cháu cảm thấy thế nào?” Cung Ngũ vừa nghe thấy ở lại núi Cung Thành ăn cơm, lập tức nhớ hắn ta ăn một mình thì bày cả núi đồ ăn, mà mỗi lần tiếp đãi khách đều chỉ có một chút xíu, vô cùng keo kiệt bủn xỉn, cô sợ ăn cơm ở đây sẽ đau dạ dày mất. Hơn nữa, nếu như bọn họ ở lại ăn cơm, không phải gà Tần Tiểu Ngư nuôi lại thiếu đi một con sao?
Mặc dù gà nuôi ở trên núi thật sự rất ngon, nhưng đến lúc đó Tần Tiểu Ngư lại vu tội cho bọn họ thì phiền to.
Cung Ngũ xua tay: “Không phiền chú Út, chúng cháu về nhà ăn là được rồi.” Cung Cửu Dương ngoáy tai: “Cháu gái, khách sáo thế? Con người chú Út rất phóng khoáng, vẫn mời cơm được.”
Cung Ngũ trợn mắt, ha ha. Yến Đại Bảo bên kia đã giơ tay: “Được ạ! Tiểu Ngũ chúng ta ở lại ăn cơm đi!”
Cung Ngũ trợn mắt, con ngươi đảo nhanh một vòng, sau đó nói với Yến Đại Bảo: “Yển Đại Bảo, cậu muốn ở lại ăn cơm à? Cũng được, vậy cậu muốn ăn cái gì thì nói với chú Út, nếu không chú Út không biết cậu thích gì, đến lúc đó làm đồ ăn không ngon, không phải buổi chiều chúng ta sẽ đói à?” Cô lại nói với Bộ Tiểu Bát: “Tiểu Bát, em cũng thế, mau nói với chú Út em muốn ăn cái gì đi!” Bộ Tiểu Bát vẫn không biết khách sáo là cái gì, lập tức nói: “Tiểu Bát muốn ăn tôm.”
Yến Đại Bảo đợi Bộ Tiểu Bát nói xong, mở miệng: “Vậy tôi không khách sáo nữa! Tôi muốn ăn bào ngư hấp, còn muốn ăn thịt bò nạm hầm, còn muốn ăn cua... Tiểu Ngũ, không phải cậu thích ăn tôm hùm đất nhất sao? Cậu có muốn gọi tôm hùm đất không?”
Cung Ngũ xua tay, nói: “Yến Đại Bảo cậu toàn quyền đại diện là được rồi, dù sao khẩu vị của hai chúng ta cũng na ná nhau, đồ cậu thích ăn, tớ chắc chắn sẽ thích. Chú Út đã nói rồi, chú ấy rất phóng khoáng, cậu muốn ăn cái gì cứ việc nói đi.”
Sau đó Yến Đại Bảo lại thuần thục nhanh chóng kể một loạt các món ăn mình thích ở Tuyệt Địa và Hoàng Triều, cuối cùng nói: “Được rồi, như vậy đi.”
Cung Cửu Dương: “...” Tính ra như vậy hình như còn đắt hơn ăn ở bên ngoài, Yến Đại Bảo liệt kê xong rồi, cười híp mắt nhìn Cung Cửu Dương, “Cảm ơn chú!”
Cung Ngũ ngẩng đầu nhìn trời, giả vờ không thấy ánh mắt hình viên đạn của Cung Cửu Dương. Đáng đời, ai bảo hắn ta lắm mồm giả vờ mình rất phóng khoáng? Bởi vì Cung Ngủ dềnh dàng mãi không nói chuyện của Tần Tiểu Ngư, Yển Đại Bảo thích lo chuyện bao đồng không nhịn được nói ra trước: “Chú của Tiểu Ngũ, tôi có một vấn đề muốn hỏi chú.” Cung Cửu Dương nhìn cô, “Cô Yến có gì cứ hỏi đi.” “Có phải là chủ giới thiệu một mối làm ăn cho Tần Tiểu Ngư không? Giao dịch xong hết rồi mà cậu ấy vẫn chưa lấy được tiền, chú có thể giúp một chút không? Bây giờ cậu ấy thảm lắm.” Nghe thấy tên Tần Tiểu Ngư, sắc mặt Cung Cửu Dương lập tức u ám, ngay sau đó lại khôi phục bình thường, lại biến thành dáng vẻ cà lơ phất phơ. Hắn ta nhìn Yến Đại Bảo, cười trả lời: “Vậy sao? Vậy Cá Nhỏ bảo cô Yến đến nói giúp
à?”
Yên Đại Bảo lắc đầu: “Không phải, lúc cậu ấy khóc lóc kể lể tôi đã nghe thấy, tôi cảm thấy cậu ấy đáng thương, cho nên đến hỏi giúp một câu.” Cung Cửu Dương mỉm cười: “Vậy à, ha ha. Cô ấy không đến tìm tôi, chứng minh cô ấy có thể giải quyết được. Nếu như cô ấy cảm thấy không giải quyết được, dĩ nhiên sẽ chủ động đến tìm tôi giúp đỡ rồi, cô Yến cảm thấy đúng không?” Yến Đại Bảo trợn mắt, sau đó cổ xị mặt, cảm thấy Cung Cửu Dương nói có lý, nhưng không phải là Tần Tiểu Ngư không gặp được hắn ta sao? Yến Đại Bảo đang định thắc mắc thì Cung Ngũ đột nhiên lên tiếng: “Tớ đã nói chú Út không phải là người như vậy mà. Ha ha ha!”
Yến Đại Bảo trừng Cung Ngũ, rõ ràng cô nói xấu Cung Cửu Dương rất nhiều, trước mặt lại nói như vậy, hừ!
Cung Ngũ cười: “Chú Út có thể chủ động giới thiệu mối làm ăn cho Tần Tiểu Ngư, còn có thể hại cậu ấy à? Được rồi, được rồi, chuyện này không liên quan đến chúng ta, chúng ta không cần quản.” Yến Đại Bảo tức chết, Tiểu Ngũ xấu xa này, rõ ràng cô rất tò mò. Cung Ngũ nhún vai: “Để Tần Tiểu Ngư tự xử lý là được rồi, chúng ta lại không biết tình hình. Tiểu Bát, chúng ta đi thăm gà trên núi sau nhà chú Út đi, núi sau nhà chú Út nuôi rất nhiều gà.”
Cung Cửu Dương gật đầu: “Buổi trưa chúng ta ăn gà và trứng gà, đều là nuôi ở sau núi.” Hắn ta vung tay lên, nói: “Đi, hôm nay chú Út rảnh rỗi, dẫn mọi người đi xem gà!” Cung Ngũ cảm thấy là lạ, nhìn Cung Cửu Dương dẫn đầu đi trước. Yến Đại Bảo lững thững đi theo sau. Đến nơi, cô thốt lên: “Woa woa, núi gà thật là lớn!” Khóe mắt Cung Cửu Dương giật giật: “Cô Yến, đây là núi Cung Thành, không phải núi gà.” Yến Đại Bảo không quan tâm, hét lên phấn khích, “Nhiều gà quá!” Cung Ngũ đứng ở bên cạnh nhìn. Chuồng gà đã được sửa chữa lại, đi sâu vào phía sau là nghe thấy tiếng gà trống gà mái kêu ầm ĩ khắp nơi.