Yến Đại Bảo trợn to mắt, hỏi: “Người nuôi gà gì? Sao tớ không biết?”
Cung Ngũ: “Lúc đó cậu giẫm phải phân gà, dĩ nhiên không biết rồi.” Yển Đại Bảo suýt nữa không ăn nổi nữa. Cung Ngũ hỏi: “Chú Út, ba cháu có khỏe không?” Cung Cửu Dương: “Yên tâm, không chết được ngay đâu.” Cung Ngũ: “...” Không có cách nào nói chuyện tiếp được rồi. Hiếm khi có đồ ăn phong phú, Cung Ngũ đút cho Bộ Tiểu Bát lửng dạ rồi, gắp thêm một đống thức ăn vào bát cậu, sau đó cô bắt đầu chiến đấu oanh tạc. Cung Cửu Dương nhìn mà khóe mắt không ngừng giật, sao lại đau mắt như vậy chứ?
Cung Ngũ biết Cung Cửu Dương keo kiệt, đến bây giờ cô vẫn nhớ lần đầu tiên hắn ta xuất hiện ở nhà họ Cung, ki bo đến mức cho cô một bao lì xì năm mươi đồng làm quà gặp mặt.
Yến Đại Bảo vốn dĩ cái gì cũng thích so với Cung Ngũ, nhìn thấy Cung Ngũ ăn ngấu nghiến như vậy, lập tức lần nữa gia nhập chiến cuộc, ra sức ăn.
Một bữa cơm y như chiến trường, ăn xong rồi, ba người nằm ở dưới hành lang nuôi gà, xoa bụng rên hừ hừ, no căng.
Cung Cửu Dương ở bên cạnh chế giễu: “Cháu gái, cháu và em trai cháu còn cả cô Yến nữa bao nhiêu ngày chưa ăn đồ ngon rồi? Nếu như nó vỡ bụng, chủ sẽ không chịu trách nhiệm đâu, bao ăn không bao tiền bệnh viện.”
Yến Đại Bảo hừ hừ: “Tôi sẽ nói cho ba tôi...”
Cung Cửu Dương: “..”
Hắn gọi điện thoại gọi bác sĩ gia đình đến, sau đó kê thuốc hỗ trợ tiêu hóa cho ba người.