Sự tiến bộ của một quốc gia, nhất định phải đi đôi với tiến hành của người thống trị.
Nữ hoàng thay đổi tư tưởng không phải là ngẫu nhiên mà là kết quả của việc kết hợp thực tiễn với những gì mà cô ta đã học. Một cái gật đầu của Nữ hoàng biểu đạt thay đổi chế độ xã hội đã thành công một nửa, điều này khiến Công tước đại nhân biết, ngày thật sự cải cách cơ chế của quốc gia cũng không xa nữa.
Kết quả mất rất lâu mới giành được khiến Công tước đại nhân được buông lỏng thời gian ngắn. Cô gái anh luôn luôn nhớ mong đang nhẫn nại một mình trong khoảng thời gian dài đằng đẵng, anh chỉ có thể biết được đôi câu vài lời về cô từ chỗ mẹ mình. Anh chịu đựng không đi hỏi, không đi thăm, ép mình không được nhớ. Anh tin chắc, lúc anh thật sự rời khỏi Gaddles, nhất định là lúc anh có thể buông tất cả xuống để đi tìm cô.
Thời gian là thứ tàn khốc lại thần kỳ. Anh tưởng rằng thời gian sẽ làm nhạt đi phần nhớ nhung kia, nhưng lại không ngờ, lúc anh có thể thả lỏng yên tĩnh một mình, nỗi nhớ lại như thủy triều trào dâng. Anh bắt đầu không nhịn được nghĩ, bây giờ cô đang ở đâu? Đang làm gì? Cô có từng vì nhớ anh mà khóc hay không? Có từng vì anh bặt vô âm tín thời gian dài như vậy mà nản lòng hay không?
Anh đi đến trước két sắt, khom người ngồi xuống, thông qua tầng tầng mật mã, mở két sắt lấy điện thoại ở bên trong ra, lắp pin, mở máy.
Anh biết, đây chỉ là một cách anh lừa mình dối người mà thôi.
Điện thoại gì cũng không ngăn nổi dãy số anh nhớ trong đầu, nhưng anh vẫn lựa chọn như vậy, dùng một cái cách như vậy để khống chế nỗi nhớ cô. Không phải nói thời gian có thể mài mòn tất cả sao? Tại sao trong lòng anh từ đầu đến cuối vẫn nhớ nhung cô.
Thật tốt, anh không bị thời gian đánh bại, anh tin tưởng cô cũng không.
Mở số điện thoại ra, ngón tay anh lướt nhẹ trên bàn phím. Anh đang suy nghĩ rốt cuộc là bây giờ gọi hay là nhẫn nại một khoảng thời gian nữa xuất hiện trước mặt cô cho cô một sự ngạc nhiên lớn. Đúng lúc anh định ấn ngón tay xuống, tiếng Tiểu Eugene từ ngoài cửa truyền đến: “Ngài Edward, Tướng quân Bạch và Bá tước Arabella đến thăm hỏi.” Công tước đại nhân rụt ngón tay lại, đặt điện thoại vào lại két sắt, đứng dậy đi ra ngoài. Trong tiến trình của lịch sử, chung quy sẽ đào thải hết những người không thuộc về quỹ tích phát triển của lịch sử, Gaddles cũng không ngoại lệ. Trong quá trình phát triển này, tất nhiên sẽ có trở ngại, nhưng loại bỏ những thứ trở ngại này rốt cuộc khó khăn thế nào, có lẽ lịch sử mới biết. Trong đảng bảo vệ vương thất, người cố chấp nhất là Bá tước Arabella, gia tộc của ông ta là đại thần tài chính mấy đời, sau đó là Tướng quân Bach. Bản thân Tướng quân Bạch không có chiến công vượt trội, nhưng tổ tiên của ông ta giống tổ tiên của gia tộc Edward, đều là gia tộc trung thành với vương thất.
Chỉ là người trong gia tộc của Tướng quân Bach ngu dốt hơn, nói khó nghe một chút chính là cái loại ủng hộ vương thật không có chút nguyên tắc nào, nếu không ông ta cũng sẽ không kết thành chiến tuyến với Bá tước Arabella. Chỉ có điều Bá tước Arabella biết dùng cái miệng của ông ta, có thể dỗ cho Quốc vương tín nhiệm ông ta hơn, thậm chí còn ngấm ngầm móc nối kinh tế.
Bây giờ Arabella kiên quyết phản đối hàng loạt đề nghị của Công tước đại nhân và quân đồng minh, chủ yếu là vì lợi ích của bản thân ông ta. Ông ta là đại thần tài chính của Gaddles, nhưng sổ sách tài chính của ông ta và Quốc vương không hề hoàn mỹ không thiếu sót như ông ta nói với bên ngoài. Từng có một dạo ông ta thông qua hàng loạt thuế vụ của đất nước chuyển tiền ra ngoài, dùng để cho Quốc vương chi tiêu. Mà con số kia cực lớn, chỉ dựa vào một mình Bá tước Arabella tuyệt đối không lấp nổi cái chỗ trống này, cho nên đương nhiên ông ta sẽ trăm phương ngàn kế ngăn cản thay đổi chế độ xã hội của Gaddles, bởi vì một khi thành công, đồng nghĩa với việc bị bại lộ vấn đề tài vụ. Thứ ngụy trang tốt nhất cho ông ta chính là ông ta thuộc đảng kiên định bảo vệ vương thất, cho nên ông ta phản đối cũng là chuyện hợp lẽ. Huống hồ, gia tộc của ông ta vì có liên hệ mật thiết với vương thật mà cũng nhận được rất nhiều lợi ích.
Bá tước Arabella và Tướng quân Bạch đột nhiên đến thăm, hiển nhiên Công tước đại nhân cũng đã có chuẩn bị, lập tức bảo người mời bọn họ vào. Trừ oán giận nhau trong đủ loại hội nghị ra, hôm nay gặp nhau cũng không thể thiếu được mấy lời giao chiến.
Mọi người đều biết bệnh di truyền của gia tộc Edward vẫn được lan truyền gây xôn xao dư luận. Lần này vừa đến, Bá tước Arabella đã ngồi xuống, nói thẳng: “Ngài Edward tôn kính, tôi nghe nói bệnh di truyền của gia tộc Edward sẽ phát bệnh sớm nhất sau năm hai mươi lăm tuổi, anh cũng hơn hai lăm tuổi rồi, không biết bây giờ tôi quan tâm là sớm hay muộn?”
Eugene đứng sau lưng Công tước đại nhân có chút tức giận, đây là nguyền rủa hay là quan tâm? Ai cũng biết vị Bá tước này chỉ mượn cái chủ đề này để thăm dò sức khỏe của Công tước đại nhân, cho dù trả lời sớm hay muộn đều thành ám chỉ cho đối phương.
Công tước đại nhân cười, trả lời: “Cảm ơn ngài Bá tước quan tâm, chỉ cần là quan tâm, đương nhiên không phân sớm muộn.” Tướng quân Bach nhướng mày, không nói xen vào. Hình như kiểu trả lời hoàn toàn kín kẽ chính là sở trường của Công tước đại nhân. Đừng nói là vào lúc này, cho dù là trong hội nghị nghiêm túc, Công tước Edward vừa mở miệng là có thể chặn họng một đám lải nhải nói dai.
Bá tước Arabella không nói được gì, sau đó lại cười ha ha, hóa giải lúng túng: “Chắc hẳn ngài Edward biết tôi và Tướng quân Bạch đến đây rốt cuộc là vì chuyện gì đúng không?”
Công tước đại nhân lại cúi đầu cười, “Không giấu ngài Bá tước, ngài không nói, tôi thật sự không đoán được, không biết hai vị đến đây để làm gì? Sao hai người không nói thẳng đi?” Hai chòm râu của Tướng quân Bách run lên, vẫn không nói gì, chỉ nhìn Bá tước Arabella. Bên ngoài Bá tước Arabella là quý tộc lịch sự đúng đắn, ăn mặc đúng mực, lời nói và hành vi cao ngạo. Ông ta đeo kính, lúc nói chuyện thích cao giọng, thể hiện khí thế cao hơn người một bậc, mặc dù người khác nghe thấy chẳng hề cho là như vậy.
Ngài Edward, bây giờ Gaddles loạn hết cả lên, anh cũng coi là con dân trung thành của Nữ hoàng bệ hạ, tôi nghĩ anh không nên đứng ở phía đối lập với Nữ hoàng bệ hạ. Nếu như ba anh, ông nội anh, chư vị tổ tiên của anh biết anh chống đối lại vương thất bọn họ tận trung cống hiến như vậy, tôi nghĩ bọn họ nhất định sẽ vô cùng thất vọng về anh.” Công tước đại nhân mỉm cười, “Ngài Bá tước, tôi nghĩ người thật sự không hiểu là ngài. Tôi đứng ở lập trường của Gaddles, đứng ở lập trường của vương thất nên mới như vậy. Tôi không cảm thấy một vương thất dìu dắt Gaddles đi ngược lại với thế giới sẽ có ích lợi gì với sự của phát triển của Gaddles. Giai cấp quý tộc và dân thường khác nhau, đây là quan hệ tầng lớp lịch sử để lại, nhưng tôi cũng tin tưởng quan điểm chúng sinh bình đẳng mà dân thường đề xướng. Chúng ta đều đã hưởng thụ đặc quyền do thân phận quý tộc mang đến rồi. Xung quanh vương thất đều là quý tộc, mà những người xuất sắc trong tầng lớp dân thường kia bởi vì không có cơ hội cải thiện cuộc sống ở Gaddles mà không thể không đến những quốc gia khác, lựa chọn sự phát triển tốt hơn. Để mất nhân tài, lãng phí tài nguyên xã hội, con em quý tộc chỉ dựa vào xuất thân tốt, không làm cái gì cũng có thể thưởng thụ đãi ngộ tốt nhất, làm việc nhẹ nhàng nhất. Đúng là rất nhiều quốc gia đều xảy ra chuyện như vậy, nhưng ở Gaddles, nhất định là nghiêm trọng nhất.”
Công tước đại nhân bể cốc cà phê lên nhấp một ngụm, anh cười, tiếp tục nói: “Tôi tin, trong tầng lớp dân thường có rất nhiều nhân tài xuất sắc bởi vì sầu não không đắc chí, từ đó cả đời long đong không có chí tiến thủ. Tôi cũng tin có rất nhiều nhân tài xuất sắc của Gaddles lưu lạc ở bên ngoài không dám trở lại, bởi vì sau khi trở lại, những gì bọn họ học được đều vô dụng. Ít nhất, đối với tôi mà nói, trong những nhà máy súng ống và các loại xưởng chế tạo vũ khí ngầm có rất nhiều nhà thiết kế ưu tú đều xuất thân là dân thường. Bởi vì con cháu nhà giàu căn bản xem thường cũng không có quyết tâm học tập và bắt tay vào làm việc như vậy. Con cháu quý tộc không có tài cán gì, con cháu dân thường thành gáo vàng múc nước giếng bùn. Tôi không cảm thấy duy trì tình trạng như vậy sẽ có lợi gì cho Gaddles trong tương lai. Gaddles thiết lập chế độ bể quan tỏa cảng, ở nước ngoài nhắc tới quốc gia này, căn bản không có mấy ai biết. Văn hóa của chúng ta không được truyền bá, đất nước của chúng ta không được thừa nhận, một quốc gia phát triển khép kín không có chút tương lai nào cả.”
“Anh chê bai đất nước mình như vậy, rốt cuộc là yêu nước hay sao?” Bá tước Arabella tức giận nói: “Anh không phải là người thừa kế của gia tộc Edward nhiệt tình đó, người như anh không xứng có được tước vị của gia tộc Edward! Anh đang phản bội đất nước chúng ta phản bội Nữ hoàng Bệ hạ của chúng ta!”
Công tước đại nhân chậm rãi đặt cái ly trong tay xuống, dựa lưng vào sofa, nói: “Sự phát triển của thế giới này nhanh chóng hơn mọi người tưởng tượng nhiều. Khi ngài đang chờ đợi, đang mong ngóng, ngăn cản nước mình phát triển thì nước khác đã đi đến một kỷ nguyên mới rồi.”
Tướng quân Bach nhìn về phía Bá tước Arabella, nhún vai với ông ta. Hiển nhiên, Tướng quân Bach biết mình không phải là một người giỏi ăn nói, cho nên ông ta không thể đưa ra bất cứ phản bác nào với lời của Edward, chỉ có thể gửi gắm hy vọng lên Bá tước Arabella.
Bá tước Arabella cười lạnh một tiếng, nhìn về phía Công tước đại nhân: “Ngài Edward, tôi luôn cho rằng anh là một người không giỏi ăn nói, không ngờ hôm nay đã khiến tôi mở rộng tầm mắt rồi. Ở trong hội nghị, anh cũng không giỏi ăn nói như vậy, là cái gì khiến anh nói nhiều đến thế?”
Ông ta châm biếm nhìn Công tước đại nhân: “Đúng vậy, có lẽ anh nói đúng, con cháu quý tộc và dân thường phân hóa rất không công bằng, nhưng ngài Edward, anh phải biết, đây là vì tổ tiên của con cháu quý tộc đã bỏ ra cái giá rất cao mà dân thường không phải bỏ ra! Đây là phúc phần tất cả tổ tiên quý tộc dòng máu tươi của mình để đổi lấy cho con cháu đời sau. Đây không phải là trên trời rơi xuống, đây không phải là đặc quyền, đây là quy luật phát triển tự nhiên, định luật cá lớn nuốt cá bé! Anh đang muốn phủ nhận tất cả công lao và thành tích của tổ tiên chúng tôi. Anh đừng quên, anh cũng là một quý tộc, gia tộc Edward hiện tại không phải công lao của một mình anh, mà là tổ tiên của gia tộc Edward liều mạng giành lấy. Chẳng lẽ gia phả nhà anh không nói cho anh biết, tại sao gia tộc Edward sẽ có địa vị và quyền thể như ngày hôm nay à? Bây giờ anh có thể tham dự vào hội nghị chính trị quốc gia, đây không phải là vì anh, mà là bởi vì sau lưng anh chính là gia tộc Edward!”.
Công tước đại nhân vẫn cười thản nhiên như cũ, sau đó anh ngước mắt nhìn về phía hai người đối diện, “Tôi và gia tộc của tôi trung thành với Gaddles, với vương thất, chuyện này không cần nghi ngờ. Cho dù là trước kia, bây giờ hay là tương lai, quyết tâm của tôi cũng sẽ không thay đổi, đây là trách nhiệm và nghĩa vụ gia tộc Edward giao phó cho tôi, cũng là điều mà tôi theo đuổi sâu sắc. Bất cứ ai cũng không thể phủ nhận sự trung thành của tôi đối với Gaddles, đối với Nữ hoàng bệ hạ. Chính vì tôi trung thành nên tôi mới muốn Gaddles và vương thất có thể hướng đến một hướng phát triển tốt hơn. Tôi không thể trơ mắt nhìn Gaddles giậm chân tại chỗ, thậm chí thụt lùi. Tôi cũng sẽ không cho phép ai ngăn cản sự phát triển của Gaddles, bất cứ ai cũng không thể trở thành chướng ngại vật cho sự tiến bộ của Gaddles.”
Bá tước Arabella nổi trận lôi đình, “Tôi nghĩ chúng tôi đã thấy rất rõ quyết tâm và trung thành bây giờ của Edward rồi. Anh cứ muốn cái quốc gia này phát triển theo ý muốn của anh, nhưng anh quên rồi, đây là Gaddles, đây là quốc gia của tất cả mọi người, không phải quốc gia của một mình anh! Không phải anh có bản lĩnh lớn là có thể chơi đùa Gaddles trong lòng bàn tay!”
Ý cười trên mặt Công tước đại nhân nhạt đi, anh nói: “Nhưng một giây trước ngài Bá tước vẫn nói, quy luật của tự nhiên là cá lớn nuốt cá bé, nếu như bản lĩnh của tôi lớn, có thể chơi đùa Gaddles trong lòng bàn tay, hình như cũng thuộc phạm vi quy luật tự nhiên rồi.”
Bá tước Arabella ngẩn ra, sau đó cười lạnh: “Anh đừng quên, Nữ hoàng bệ hạ vẫn còn!” Công tước đại nhân: “Đương nhiên, Nữ hoàng bệ hạ là người thống trị Gaddles, trước khi chưa thay đổi chế độ xã hội thành công, ngài vẫn là người đứng đầu của Gaddles.” Bá tước Arabella nổi giận đùng đùng đứng lên, “Nếu đã như vậy, chúng tôi cũng không còn gì để nói nữa!” “Ngài Bá tước và Tướng quân Bạch có muốn ở lại dùng bữa tối không?” Công tước đại nhân cười hỏi.
“Tôi không hưởng thụ nổi bữa tối ở phủ Công tước của ngài Edward!” Nói xong, Bá tước Arabella hung hăng nói một câu: “Cáo từ!”
Ông ta nổi giận đùng đùng rời đi, Tướng quân Bach ngẩn ra tại chỗ, hiển nhiên ông ta không tức giận, cũng không phẫn nộ như Arabella. Bá tước Arabella đã đi ra ngoài rồi, Tướng quân Bạch hành lễ với Công tước đại nhân, “Ngài Edward, cáo từ.”
“Tướng quân Bạch, Công tước đại nhân mỉm cười mở miệng: “Tôi hiểu tâm trạng của Bá tước, dù sao ông ta làm sổ sách không hoàn mỹ, nhưng tôi lại không hiểu lập trường của Tướng quân Bach cho lắm. Tôi biết Tướng quân Bạch trung thành với bệ hạ giống tôi, không cho phép bất cứ ai nghi ngờ chất vấn, nhưng tôi không hiểu tại sao Tướng quân Bạch phải ngăn cản bệ hạ cải cách Gaddles. Tôi nghĩ, có phải Tướng quân Bách hiểu sai ý thật sự trong lòng bệ hạ rồi không?”
Tướng quân Bạch ngẩng đầu lên nhìn về phía Công tước đại nhân, không lên tiếng, Công tước đại nhân cúi đầu cười: “Không tiễn.” Tướng quân Bạch lại hành lễ với Công tước đại nhân, quay người vội vàng đi ra ngoài.
Công tước đại nhân giơ hỏi: “Cậu Lý đâu?” “Cậu Lý đang ở lâu dài, có cần tối thông báo cho cậu ấy về không?” Eugene hỏi. Công tước đại nhân lắc đầu: “Không cần đâu. Chẳng mấy khi thả lỏng một chút, để cậu ấy nghỉ ngơi ở đó đi.”
tieuthu_tienxuTruyện hay, mình thấy rất thực tế. Ít truyện khai thác nhân vật kiểu thực dụng như vậy. Văn phong logic chặt chẽ, nhiều đoạn cười rơi răng luôn. Đáng để cày. - sent 2023-08-03 23:11:42
autumn88Ựa hai cha con yến hồi làm tui thấy khó chịu xỉu - sent 2023-05-19 20:12:40
autumn88Nữ chính có trưởng thành k z? Tính tình vô tâm vô phế thực sự - sent 2023-05-18 17:12:23
Hằng NiKết thúc hơi bị lãng xẹt nha - sent 2023-01-26 15:20:35
Châu DiệpTừ c 500 trở đi mất xen kẻ rất nhiều c, đọc rất khó chịu kiểm tra dùm AD ưi - sent 2023-01-03 10:54:04