Cải Trắng Nhỏ ngồi trên chân ba, đôi mắt to tròn hiếu kỳ nhìn chằm chằm vào con tôm đỏ rực, nóng hôi hổi trước mặt Yến Đại Bảo.
Công tước đại nhân phát hiện ra, cúi đầu hỏi: “Bảo bối của chúng ta cũng muốn ăn tôm hùm nhỏ sao?” Cung Ngũ mím môi, gắp liền một lúc bốn, năm con tôm đặt trước mặt thổi cho nguội rồi bắt đầu bóc tôm.
Trong khi Cung Ngũ thuần thục bóc hết vỏ tôm trong nháy mắt rồi nhét vào miệng ăn một cách thỏa mãn thì Yến Đại Bảo vẫn đang mím môi, đeo găng tay chiến đấu với một con tôm.
Cung Ngũ bên này đã ăn đến con thứ ba, Yến Đại Bảo vẫn còn bóc chưa xong con đầu tiên. Yến Đại Bảo tức chết, “Tiểu Ngũ!” Cung Ngũ ngẩng đầu lên hỏi: “Cái gì?” Yến Đại Bảo: “Tớ không biết bóc!”
Cung Ngủ không quan tâm: “Không biết bóc thì tớ dạy cho. Đầu tiên là bóc đầu, sau đó là phần thân, rồi đến đuôi tôm...”
Cô vừa nói vừa bóc, nói xong thì cũng đã bóc xong, nhét vào miệng. Yến Đại Bảo đang dùng đũa chọc vào trong đầu tôm, định lấy phân tôm ra. Khi Cung Ngũ giơ tay lấy con thứ mười, Công tước đại nhân cuối cùng cũng mở miệng nói: “Tiểu Ngũ!” Cung Ngũ ngẩng đầu, mím môi, trừng mắt, sắc mặt hung hăng hỏi: “Cái gì?” Công tước đại nhân: “Lúc đến, chúng ta đã nói trước là chỉ nếm thử vài con thôi. Em đã ăn bao nhiêu con rồi?” Cung Ngũ: “...” Bên này Yến Đại Bảo đã tức giận giậm chân, ném con tôm vừa cắn cả vỏ trong mồm đi: “Em giận rồi!” Lam Anh thấy vậy, lặng lẽ lấy mấy con tôm cô khó khăn lắm mới bóc được để vào trong bát của Yến Đại Bảo, “Ăn đi.” Yến Đại Bảo lúc này mới cảm thấy vui vẻ, “Anh Anh, vẫn là cậu tốt nhất!” Bên kia An Hổ Phách không cần ra tay, La Tiểu Cảnh đã giúp cô bóc hết con này đến con khác, cô chỉ cần ngồi ăn là được.
Sau khi ăn vài con tôm của Lam Anh, Yến Đại Bảo tháo bao tay, gọi điện thoại cho Lý Nhất Địch, “Anh Bánh Bao!”
Lý Nhất Địch: “Đại Bảo sao thế?”
Yến Đại Bảo giậm chân, nói: “Anh Bánh Bao, anh đến bóc tôm cho em có được không? La Tiểu Cảnh bóc cho An Hổ Phách ăn, anh lại không bóc cho em, em không vui!”
Lý Nhất Địch vội vàng hỏi: “Đại Bảo không biết bóc tôm, anh đương nhiên sẽ đến bóc cho Đại Bảo ăn, vậy Đại Bảo bây giờ đang ở đâu?”
Sau đó Yến Đại Bảo đưa điện thoại cho Đoàn Tiêu: “Ở đây là ở đâu, cậu nói cho anh Bánh Bao nghe đi. Anh ấy muốn đến đây.”
Đoàn Tiêu vội vàng nói địa chỉ, Yến Đại Bảo lấy điện thoại lại, nói: “Anh nghe thấy chưa? Vừa mang ra một mâm tôm to, anh đến nhanh đi! Nguội rồi sẽ không ngon đâu.” Lý Nhất Địch trả lời lại một câu, sau đó cúp máy.
Trong khi Yến Đại Bảo đang chuyên tâm ngồi đợi Lý Nhất Địch đến bóc tôm cho cô ăn, thỉnh thoảng cũng ăn tôm do Lam Anh bóc thì Cung Ngũ đã ăn được mười mấy con tôm rồi. Trước áp lực âm thầm mà mạnh mẽ của Công tước đại nhân, Cung Ngũ tức hầm hầm đứng dậy đi rửa tay, khi trở lại thì bể Cải Trắng Nhỏ ngồi bên cạnh, chẳng thèm nhìn đến ai. Công tước đại nhân cuối cùng cũng rảnh tay bóc tôm cho Yến Đại Bảo.
Đoàn Tiêu đứng dậy, bưng các món khác cho bọn họ. Bản thân cậu ta cũng không mặn mà muốn ăn tôm hùm đất lắm, nhưng không thể bỏ đi, nên phải ngồi lại nói chuyện với mọi người.
Công tước đại nhân lại gọi thêm một ít tôm hấp, sau khi bóc xong thì lấy thìa cắt nhỏ ra, đút từng chút từng chút cho Cải Trắng Nhỏ. Cung Ngũ tức chết, cô hỏi: “Tại sao Cải Trắng Nhỏ có thể ăn tôm còn tôi thì không?” “Em vừa ăn rồi đấy.” Công tước đại nhân trả lời: “Không phải anh không cho em ăn, chỉ là sợ em ăn nhiều thôi. Em thích loại hơi mặn, lại còn cay, không tốt cho vết thương. Đợi sau này em khỏe rồi thì anh sẽ đưa em và cải Trắng Nhỏ đến ăn.”
Cung Ngũ nhìn vào thìa tôm trên tay Công tước đại nhân, cô không biết xấu hổ cúi đầu ngậm luôn vào miệng. Cải Trắng Nhỏ vừa thấy mẹ cướp đồ ăn của mình, lập tức uất ức mếu môi khóc nhè, “òa...”
Công tước đại nhân bó tay với Cung Ngũ, chỉ đành xoa đầu, dỗ dành Cải Trắng Nhỏ, “Không sao, mẹ vẫn còn nhỏ, mẹ lén ăn một ít cũng không sao, ba sẽ đút thêm cho Cải Trắng Nhỏ một thìa.”
Cũng không biết cô bé có hiểu hay không, nhưng sau khi Công tước đại nhân nói xong, Cải Trắng Nhỏ quả nhiên ngoan ngoãn không khóc nữa. Nó trừng to đôi mắt đỏ hoe nhìn vào chiếc thìa, nhìn thấy thìa giơ qua liền há miệng thật to.
Cung Ngũ bể Cải Trắng Nhỏ mà trong lòng đầy oán trách, rõ ràng là cô muốn ăn tôm hùm đất, kết quả thì sao? Yến Đại Bảo ngồi bên cạnh ăn liên tục, cô chỉ có thể ngồi nhìn, nếu để cô ăn thoải mái, cô sẽ ăn cả một mâm to. Nửa tiếng sau thì Lý Nhất Địch đến nơi, Yến Đại Bảo rất tức giận: “Anh Bánh Bao sao đến muộn thế?” Đoàn Tiêu vội vàng đứng dậy, “Mời anh ngồi bên này!” Cậu ta chủ động nhường chỗ ngồi, để Lý Nhất Địch ngồi bên cạnh Yến Đại Bảo. Yến Đại Bảo vốn ngồi ở giữa Cung Ngũ và Công tước đại nhân, vì Công tước đại nhân muốn trông chừng Cung Ngủ không cho cô ăn tôm nên đã đổi vị trí. Lý Nhất Địch đến, đương nhiên sẽ ngồi bên cạnh Yến Đại Bảo, Lam Anh chủ động đứng dậy, đổi sang ngồi cạnh An Hổ Phách, giữ khoảng cách với Lý Nhất Địch. Lý Nhất Địch nở nụ cười, hỏi: “Đại Bảo không vui sao?” “Hứ!” Yến Đại Bảo tức giận: “Em đợi anh rất lâu rồi đấy, sao anh chậm thế?”
Lý Nhất Địch thở dài, dỗ ngọt: “Xin lỗi Đại Bảo, là anh Bánh Bao không tốt, anh Bánh Bao là con ốc sên, là con rùa, nên mới chậm chạp như vậy, em tha lỗi cho anh có được không? Sau này anh nhất định sẽ tranh thủ đến sớm, không đế Đại Bảo đợi lâu nữa.”
Yến Đại Bảo mau giận cũng mau quên, Lý Nhất Địch dỗ một lúc, cô cũng đã thấy đói. Đoàn Tiêu ngồi bên cạnh nhìn, đột nhiên cảm thấy vợ cậu ta thật sự là quá đáng. Yến Đại Bảo là kiểu công chúa thật sự cũng chẳng đến mức đó, vậy mà Tào Thiên Thiên lại hờn dỗi, làm mình làm mẩy kinh khủng. Lần nào cãi nhau cậu ta cũng dỗ dành mệt mỏi, muốn dỗ được còn khó hơn lên trời. Cậu ta cho rằng ngoài Cung Ngũ ra, đa phần con gái đều giống Tào Thiển Thiến, kết quả bây giờ mới phát hiện, thì ra không phải như cậu ta đã nghĩ.
Ba mẹ Tào Thiên Thiên nhìn thấy Đoàn Tiêu liền cảm thấy con gái mình bị hạ giá, cảm thấy con gái ở nhà là tiểu công chúa, gả cho Đoàn Tiêu là phúc phần của cậu ta. Đoàn Tiêu nhìn những người ở trước mặt, đột nhiên trong lòng có cảm giác ngưỡng mộ. Cặp đôi La Tiểu Cảnh và An Hổ Phách, nghe nói ba mẹ An Hổ Phách là nhân viên công chức, bên dưới còn có em trai, đây rõ ràng là thiên kim tiểu thư, mà nhà của La Tiểu Cảnh cũng phát tài. Nếu trước kia nói La Tiểu Cảnh trèo cao với An Hổ Phách thì bây giờ có thể nói là môn đăng hộ đối.
Tiếp theo đó là Cung Ngũ.
Từ lúc học nhà trẻ, Cung Ngũ có đức tính ra sao, Đoàn Tiêu biết rất rõ, nhưng từ từ ưu thế của gia đình dần dần lộ ra. Những người xuất hiện bên cạnh cô cũng từ đó mà thay đổi. Cô bắt đầu không ngừng quen biết những người không thuộc phạm vi tiếp xúc của bọn họ. Sau đó đến một ngày, cô từ thân phận là bạn tốt nhất của cậu ta, trở thành người mà cậu ta không dễ tiếp xúc.
Thật sự trong lòng Đoàn Tiểu thấy rất khó chịu, cậu ta cũng nghiêm túc suy nghĩ lý do tại sao, cuối cùng đã đem nguyên nhân đẩy sang điều kiện gia đình. Vì gia đình cậu ta không có vận may tốt như nhà của La Tiểu Cảnh, ai cũng muốn làm bạn với người có điều kiện tương xứng với bản thân, còn cậu ta, điều kiện gia đình không thể sánh được.
Còn Yến Đại Bảo thì càng không thể nói, một cô gái có điều kiện gia đình như vậy, dù có làm nũng đến tận trời xanh cũng rất bình thường. Nhưng Yến Đại Bảo ngoài việc đôi lúc hơi ngốc một chút thì không hề thích làm nũng quá đáng như những cô gái khác. Một cô gái như vậy, nhất định phải sánh đối với một nam thần hoàn hảo nhất, giống như người đàn ông ngồi bên cạnh đang nghiêm túc giúp cô ấy bóc từng con tôm vào lúc này.
Thật đúng là người thế nào thì sẽ có bạn trai như vậy, dù là Lam Anh người luôn lặng lẽ không lên tiếng, nhưng cũng có sự kiêu ngạo của bản thân.
Còn cậu ta thì sao?
Cậu ta là gì chứ?
Là một người mở quán bán tôm hùm đất, có tư cách gì làm bạn với những người như vậy?
“Tiểu này, cậu nói xem ngày nào cậu cũng phải dậy sớm nhập hàng, sao không thuê một người giúp việc đi? Thuê người rồi cậu sẽ đỡ vất vả hơn?” Cung Ngủ không được ăn nên tìm người nói chuyện. Đoàn Tiêu nhìn Cung Ngũ nói: “Không phải tớ không muốn thuê, nhưng người làm thuê thường không tận tâm, nhập hàng sẽ chọn loại rẻ hoặc tôm đã chết, không thể lâu dài được.” Cung Ngũ chặc lưỡi: “Vậy cũng thật phiền phức. Nếu tôm không ngon, không chừng khách ăn xong sẽ không quay lại nữa.” “Đúng là như vậy. Ba tớ làm ăn rất nghiêm túc, tuyệt đối không vì một chút lợi nhuận mà gian dối. Ông kiểm tra nguyên liệu rất nghiêm khắc, vì vậy không thể nào thuê người được, chỉ có thể để tớ tự đi.” La Tiểu Cảnh đang bóc tôm cho An Hổ Phách, trước mặt là một đống vỏ, tôm mà cậu ta ăn đều do An Hổ Phách nhét vào miệng cậu ta. Lý Nhất Địch thì chẳng ăn con nào, vì Yến Đại Bảo cơ bản chẳng nghĩ đến chuyện sẽ cho anh ăn, cô chỉ ăn một mình no nê.
Lam Anh tự bóc tự ăn, rất ít nói chuyện, ăn một cách từ tốn, rất nhã nhặn, vừa nhìn đã biết là người được giáo dục tốt. Cung Ngũ thì mặt đầy oán hận nhìn chằm chằm vào Cải Trắng Nhỏ khiến nó sợ đến run rẩy.
Cung Ngũ buồn bã nhìn ra ngoài, miệng còn nói: “Tại sao người muốn ăn tôm là tớ, kết quả người được hưởng lợi lại là các cậu?”
Công tước đại nhân đút cho Cải Trắng Nhỏ ăn xong, lại giơ tay bế Cải Trắng Nhỏ qua, nói với Cung Ngũ: “Tiểu Ngũ có thể ăn các món khác.”
Cung Ngũ xoay đầu đi, tức giận: “Không ăn!”
Công tước đại nhân thở dài: “Tiểu Ngũ...”
Đầu của Cung Ngũ quay sang một bên, Yến Đại Bảo liếc mắt nhìn, nói: “Tiểu Ngũ, cậu đừng có xoay nữa, cậu mà còn xoay thì sẽ bị gãy cổ đấy!”
Cung Ngũ: “Bây giờ tâm trạng tớ không tốt, đừng ai chọc tớ!”
Vì thế, không ai dám chọc Cung Ngũ, chỉ nghiêm túc ngồi ăn tôm.
Ở đây có ba cặp, chỉ có một mình Lam Anh là mỹ nhân độc thân, Cung Ngủ không được ăn tôm đột nhiên hỏi: “Này, cậu tên gì nhỉ?” Lam Anh ngẩng đầu, vẻ mặt ngỡ ngàng, chỉ tay vào bản thân hỏi: “Tiểu Ngũ đang nói tớ à?” Cung Ngũ gật đầu: “Đúng, là cậu.” Yến Đại Bảo không chịu được nói: “Là Anh Anh, Tiểu Ngũ, trí nhớ của cậu kém thế?”
Không phải là trí nhớ của Cung Ngũ kém mà là cô vừa làm quen một nhóm người nên chẳng thể nhớ hết. Cung Ngũ nhìn Yến Đại Bảo, lại nhìn sang Lý Nhất Địch bên cạnh cô ấy, hỏi: “Anh trai này là ai thế?” Hỏi xong thì giơ tay vô đùi, nói: “Yến Đại Bảo, đây là người nhà cậu có phải không?”
Yến Đại Bảo trừng mắt, sau đó suy nghĩ, cũng giơ tay vỗ lên đùi, nói: “Đúng vậy! Đây là người nhà của tớ!”
Lý Nhất Địch mỉm cười, “Tôi là Lý Nhất Địch, xin chào Tiểu Ngũ.” Cung Ngũ gật đầu: “Xin chào anh Lý.”. Yến Đại Bảo nhắc nhở: “Tiểu Ngũ cậu phải nhớ đó là anh Bánh Bao, không được quên đấy!” “Không quên, không quên đâu, yên tâm đi.” Cô lại liếc nhìn sang Lam Anh, nói: “Lam Anh này, cậu nhìn xem, ở đây nhiều người như vậy, ai cũng có đối tượng, cậu xinh đẹp thế kia, sao không dẫn đối tượng của cậu đến?”
Lam Anh nhìn Cung Ngũ một cái, mặt không cảm xúc nói: “Trước kia có, nhưng chia tay rồi.”
Cung Ngũ nghe thấy thể lập tức hiếu kỳ, hỏi: “Tại sao thế? Tại sao lại chia tay?” Yến Đại Bảo cũng nhảy lên: “Tại sao thế? Chuyện lúc nào thế? Sao cậu không nói tớ nghe? Anh Anh cậu chẳng nói tớ nghe luôn đấy.”
Lam Anh lạnh lùng ăn tôm, miệng chỉ nói: “Chia tay thì chia tay, có chuyện gì để nói chứ? Không ở bên nhau được thì chia tay, có gì mà phải ngạc nhiên.” Đôi mắt Yến Đại Bảo trừng càng to hơn, vẻ mặt nhiều chuyện: “Anh Anh, có phải lão già đó muốn ngủ với cậu không?” Lam Anh: “Nhiều nguyên nhân lắm, đừng nhắc chuyện cũ đã qua nữa. Đại Bảo này, nếu cậu quen biết ai điều kiện tốt thì giới thiệu cho tớ, cả Tiểu Ngũ nữa, cậu cũng vậy.”
Cung Ngũ chặc lưỡi, giơ tay xoa xoa đầu, “Anh Tư tớ vẫn chưa có đối tượng? Cậu xinh đẹp như vậy, để tớ trở về hỏi anh Tư tớ. Nếu anh Tư tớ chưa có cơ hội, cậu có thể làm chị dâu của tớ! Anh Tư tớ rất thành thật, nhất định sẽ không tìm tiểu tam.”
Lam Anh bất lực với cô luôn: “Trước khi mất trí và sau khi mất trí cậu cũng suy nghĩ giống hệt như nhau. Cải Trắng Nhỏ nhà cậu lớn vậy rồi, con cái của anh Tư cậu chắc cũng chạy tung tăng dưới đất rồi, cậu từ bỏ ý định đó đi.”
Cung Ngũ: “Ai nói thế: Hiện giờ có rất nhiều người kết hôn muộn, để tớ về hỏi lại, hai ngày trước anh ấy còn đến thăm tớ mà.”
Yến Đại Bảo mím môi, nghiêm túc suy nghĩ, nói: “Tớ nhớ ra rồi! Anh Màn Thầu chưa có đối tượng!” Rồi cô nhìn sang Lý Nhất Địch: “Anh Bánh Bao, anh Màn Thầu chưa có đối tượng phải không?”
Lý Nhất Địch nghe thấy Yến Đại Bảo nhắc đến Lý Tư Không, lại thấy Lam Anh khá được, gật đầu nói: “Ừ, không có.”
Yến Đại Bảo vội vàng nói: “Anh Anh, tớ sẽ giới thiệu cho cậu anh Màn Thầu. Anh Màn Thầu là người rất tốt, chỉ là... hơi đen một chút.” Cung Ngũ lập tức cười nghiêng ngả: “Ha ha ha ha...”
Cải Trắng Nhỏ thấy mẹ đột nhiên cười như điên, cô bé sợ run cầm cập, khóc ré lên.
Yến Đại Bảo thấy mọi người ai cũng cười thì không vui: “Các cậu sao lại cười thế kia? Tớ nói sai chỗ nào à?” Lý Nhất Địch thở dài. Lam Anh day trán, nói: “Đại Bảo này, cậu giới thiệu đối tượng như vậy, rõ ràng là chặn hết đường phát triển. Đen thì không được, lỡ sau này con của tớ cũng đen thì phải làm sao?”
Yến Đại Bảo bĩu môi, trợn mắt, vẻ mặt vẫn rất vô tội.
Cải Trắng Nhỏ đã được Công tước đại nhân bổ vào lòng dịu dàng dỗ dành. Nó vừa bị nụ cười đáng sợ của mẹ làm cho hoảng sợ mà khóc cả buổi, khó khăn lắm mới ngừng khóc. Dù Công tước đại nhân không trách cứ gì nhưng khi thấy Cải Trắng Nhỏ khóc khản cả cổ như vậy, Cung Ngũ cũng cảm thấy ngượng ngùng, “Cải Trắng Nhỏ của mẹ nhát gan quá nhỉ? Mẹ chỉ cười một chút thôi đã dọa con sợ thế này rồi à?”
Công tước đại nhân nói: “Cải Trắng Nhỏ còn bé, có động tĩnh lớn gì sẽ dễ bị hoảng sợ. Không sao, dỗ dành một chút là được.” Anh nhờ người ta nhường đường, bể Cải Trắng Nhỏ ra ngoài đi dạo.
Cung Ngũ chớp thời cơ kéo ngay hai con tôm hùm đất bóc ăn. Yến Đại Bảo ngồi bên cạnh nhìn thấy, quát to: “Tiểu Ngũ! Anh đã nói rồi, cậu không được ăn nữa, cậu mà ăn, lỡ vết thương xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?” Khi Cung Ngũ bóc tôm thì cô không ngăn cản, đợi Cung Ngũ bóc xong thì cô vội vàng cướp lấy, bỏ vào trong miệng nhai ngấu nghiến. Cung Ngũ: “...” An Hổ Phách tựa vào vai La Tiểu Cảnh cười đau cả bụng. Lý Nhất Địch ngồi bên cạnh cũng mỉm cười, người tức giận nhất là Cung Ngũ. Chỉ có một con tôm, chỉ có một con tôm cũng không cho cô ăn, cô sống còn ý nghĩa gì nữa? Đoàn Tiêu bên này không ngừng mang thức ăn lên: “Được rồi, thức ăn lên đủ rồi.” Cung Ngũ gật đầu: “Tiêu này, cậu ngồi xuống ăn cùng bọn tớ rồi đi ngủ đi, không phải cậu nói ngày mai cậu phải dậy sớm sao?” Đoàn Tiêu mỉm cười, “Tớ ăn rồi, giờ cũng không đói. Tiểu Ngũ, Tiểu cảnh, mọi người, không ngồi tiếp mọi người được nữa rồi, tớ đi ngủ một chút đây, bốn giờ sáng đã phải dậy rồi, bây giờ không thức nổi nữa.” Cung Ngũ vội vàng nói: “Đi đi, chúng ta đều là bạn tốt của nhau, không cần phải câu nệ gì. Sau này có thời gian thì tớ lại đến tìm cậu, hoặc cả bọn đến tìm cậu đi chơi là được rồi.”
tieuthu_tienxuTruyện hay, mình thấy rất thực tế. Ít truyện khai thác nhân vật kiểu thực dụng như vậy. Văn phong logic chặt chẽ, nhiều đoạn cười rơi răng luôn. Đáng để cày. - sent 2023-08-03 23:11:42
autumn88Ựa hai cha con yến hồi làm tui thấy khó chịu xỉu - sent 2023-05-19 20:12:40
autumn88Nữ chính có trưởng thành k z? Tính tình vô tâm vô phế thực sự - sent 2023-05-18 17:12:23
Hằng NiKết thúc hơi bị lãng xẹt nha - sent 2023-01-26 15:20:35
Châu DiệpTừ c 500 trở đi mất xen kẻ rất nhiều c, đọc rất khó chịu kiểm tra dùm AD ưi - sent 2023-01-03 10:54:04