Trước mặt Cung Ngũ và Yến Đại Bảo bày đầy đồ ăn thức uống, hai người thưởng thức từng món, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn. Tần Tiểu Ngư thì cắm mặt vào ăn, không nói năng gì. Ai hỏi gì thì cô ta đáp cái đó.
Cung Ngũ vô cùng hài lòng với bữa ăn này: “Ngon quá! Cô, cô cũng ra ăn đi, chúng cháu đều không nhịn được khởi động rồi! Thật sự là quá ngon, cháu không có cách nào dừng lại được!” Mẹ La cười thò đầu ra: “Cô nấu thêm bát canh trứng nữa, ra ngay đây, mọi người ăn trước đi, ngon thì ăn nhiều một chút!”
Yến Đại Bảo cũng bắt chước Cung Ngũ: “Cô ra ăn cơm đi ạ!”
Mẹ La cười đồng ý, tiếp tục nấu canh. Trên bàn đầy ăn ngập tràn tiếng cười nói vui vẻ, bỗng đột nhiên Cung Ngũ nhớ ra: “Tôm hùm đất của tớ nguội cả rồi! Không ngon nữa!” Lúc nói lời này, cô nhìn chằm chằm Là Tiểu Cảnh. La Tiểu Cảnh giả vờ không nhìn thấy, vừa định giơ tay gắp thức ăn, ba La đã đẩy cậu ta một cái, “Con đi hâm nóng tôm hùm đất đi, còn ngồi đó làm gì?”
“Cậu ấy muốn ăn, sao lại bắt con đi hâm lại?” La Tiểu Cảnh lại định giơ đũa ra.
Ba La tức giận đánh cậu ta một cái: “Con nói cái gì? Đàn ông đàn ông mà lười biếng! Tiểu Ngũ vẫn là bệnh nhân, con còn bảo nó tự đi hâm nóng? Con còn đáng mặt đàn ông không chứ?”
Cung Ngũ và Yến Đại Bảo suýt nữa cười đau sốc hông. Cung Ngũ đưa túi tôm hùm đất cho cậu ta, “Tiểu Cảnh, cậu mau đi hâm nóng đi, cô và chú còn phải nếm thử nữa.” Cô nói với ba La: “Cái này là chú Đoàn làm, cháu thích ăn tôm hùm đất nhà bọn họ làm lắm, mùi vị cực kỳ ngon!”
Ba La: “Là tôm hùm đất nhà Đoàn Tiêu đúng không?” Cung Ngũ gật đầu: “Vâng ạ, vừa rồi lúc cháu và Tiểu Cảnh ở siêu thị, Đoàn Tiêu đưa cho chúng cháu!” Cô cười, có chút cao hứng nói: “Biết chúng cháu thích ăn nên cậu ấy mang đến!” La Tiểu Cảnh nhìn cô một cái, nhận lấy tôm hùm đất đi hâm nóng. Mẹ La đổ tôm vào trong đĩa, đặt trong nồi hấp lại rồi mang ra, “Được rồi, thơm lắm, mọi người mau ăn đi! Mùi vị tôm hùm đất nhà ông Đoàn thật là ngon! Trước kia cô thích ăn, bây giờ lớn tuổi rồi, khẩu vị nhạt đi nên ít ăn.”
Cung Ngũ xoa tay vào nhau, “Tôm hùm đất, tôm hùm đất!” Là Tiểu Cảnh ở bên cạnh nhắc nhở: “Ngũ à, nói trước rồi đó nhé, cậu không thể ăn nhiều. Còn Yến Đại Bảo và Tần Tiểu Ngư có thể ăn nhiều một chút.” Mắt Yến Đại Bảo lập tức sáng lên: “Tiểu Ngũ, cậu không thể ăn nhiều!” Cung Ngũ lườm có một cái, Yến Đại Bảo nghiêm trang nói: “La Tiểu Cảnh nói cậu không thể ăn nhiều, không phải tớ nói!”
Yến Đại Bảo bọc chậm, lại còn mải nói chuyện. Cô còn chưa bóc xong một con, Tần Tiểu Ngư đã ăn hai con rồi. Yến Đại Bảo lập tức cuống quýt kêu lên, “Tần Tiểu Ngư, sao cậu lại cướp với tớ hả?”
Tần Tiểu Ngư: “Tớ cũng không muốn đâu! Ai bảo cậu cứ nói chuyện mãi? Tốc độ của tớ là tốc độ bình thường, cậu quá chậm.” Nói xong lại ăn thêm một con nữa.
Yến Đại Bảo tức chết, nghiêng đầu nhìn Cung Ngũ: “Tiểu Ngũ!”
Thấy Yến Đại Bảo loay hoay mãi không bóc nổi một con tôm, Cung Ngủ không đành lòng, giật lấy bóc hộ cô. Yến Đại Bảo hài lòng, chống cằm, mở to mắt, nhìn chằm chằm thịt tôm trong tay Cung Ngũ. Tần Tiểu Ngư chỉ chăm chú ăn phần của mình. Yến Đại Bảo thấy vậy vội vàng cầm đũa, gắp lia lịa mấy con đặt vào trong bát trước mặt mình, nói: “Chỗ này đều là của tớ.”
Cô lại vội vàng cúi đầu, liếm lên mỗi con tôm một cái, “Xem cậu còn ăn thế nào!” Tần Tiểu Ngư: “. ” Cung Ngũ trợn mắt: “Yến Đại Bảo...” “Tớ học theo cậu đó!” Yến Đại Bảo vội vàng nói: “Cậu không thể mắng tớ!” Cung Ngũ đành câm nín, mỉm cười nói gở: “Tớ đang khen cậu, làm hay lắm!” Là Tiểu Cảnh thở dài, ba La và mẹ La thì ở bên cạnh cười. Cung Ngũ cầm đũa gắp hai con tôm đặt vào bát ba La và mẹ La, “Cô, chú nếm thử đi ạ. Cháu không thể ăn, Yến Đại Bảo ăn quá nhiều sẽ bị nhiệt, Tần Tiểu Ngư ăn không ít rồi, cô chủ cũng nếm thử đi.”
Ba La và mẹ La cười nói: “Ôi chao con bé Tiểu Ngũ này thật là có lòng. Mấy đứa ăn đi, cô chú ở gần, thường xuyên ăn. Đừng khách sáo, mọi người cùng ăn đi.”
La Tiểu Cảnh không đụng đến một con tôm nào, oán giận trừng Cung Ngũ một cái. Cung Ngũ cười: “Cậu ăn lúc nào mà chả được chứ! Hẹp hòi!”
Rồi cô lại xé một cái đùi gà cho Yến Đại Bảo: “Yến Đại Bảo, cậu ăn đùi gà đi.” Yến Đại Bảo chỉ cái đùi gà còn lại nói với Cung Ngũ: “Tiểu Ngũ cậu ăn cái này đi.”
Cung Ngũ vừa mới giơ tay xé ra, ngẩng đầu lên đã thấy Tần Tiểu Ngư đang vừa ăn cơm, vừa nhìn chằm chằm cái đùi gà trong tay cô, mím môi không nói gì.
Biết ý, cô lẳng lặng đặt cái đùi gà vào trong bát trước mặt Tần Tiểu Ngư: “Tần Tiểu Ngư, cậu nếm thử gà cậu nấu đi, ăn đùi gà này.”
La Tiểu Cảnh nhìn cái bát trước mặt Cung Ngũ, chặc lưỡi: “Ngũ à, tớ đột nhiên phát hiện cậu đã trở thành người không vụ lợi rồi!” Cung Ngũ trợn mắt: “Tớ vụ lợi lúc nào hả? Con người tớ từ trước đến nay đều chỉ nghĩ cho người khác.” La Tiểu Cảnh: “...” Ăn cơm xong, ba Là vội vàng quay lại siêu thị, mẹ La cũng phải đi giúp. Ba người Cung Ngũ, Yến Đại Bảo và Tần Tiểu Ngư thì ăn no kễnh bụng ngồi trên ghế sofa, để lại nhiệm vụ rửa bát vinh quang cho La Tiểu Cảnh. Tần Tiểu Ngư xoa bụng, móc điện thoại cục gạch ra xem giờ nói: “Ôi đã một giờ rồi á. Buổi chiều tớ còn phải đi giao hàng nữa!”
La Tiểu Cảnh đang xếp bát đặt vào tủ khử trùng, nói vọng ra: “Mới một giờ, nghỉ một lát đã rồi hãy đi, tớ đi bổ dưa bở cho các cậu!”
La Tiểu Cảnh bổ dưa xong bể ra, lại đặc biệt đi lấy túi, bỏ vào mỗi túi hai quả xách ra để ở cửa, “Lúc đi các cậu cầm về nhé, quên rồi không được quay lại lấy đâu.”
Ba cô gái kia đang mải mê thưởng thức dưa bở, ai còn tâm trí để ý đến cậu ta chứ. La Tiểu Cảnh làm xong, quay lại ngồi xuống, thở phào nhẹ nhõm, “Cuối cùng cũng xong rồi.”
Cung Ngũ sợ Tần Tiểu Ngư đi, cô vội vàng đứng lên, chuyển chỗ, ngồi xuống bên cạnh cô ta. Yến Đại Bảo nhìn thấy liền không vui, vội vàng đứng lên, chen vào giữa hai người, sợ Cung Ngũ bị Tần Tiểu Ngư cướp mất là cô không còn bạn nữa.
Cung Ngũ chặc lưỡi, “Yến Đại Bảo, cậu sang bên kia ngồi đi, tớ nói với Tần Tiểu Ngư mấy câu.”
Yến Đại Bảo cảnh giác: “Cậu muốn nói gì với Tần Tiểu Ngư? Cậu nói với tớ đi!”
Cung Ngũ tức chết, “Tớ và Tần Tiểu Ngư đã rất nhiều ngày không gặp nhau rồi, tớ nói chuyện với cậu ấy mới được, ngày nào cũng gặp cậu, không có gì để nói hết.”
Yến Đại Bảo lập tức đau lòng: “Tiểu Ngũ! Sao cậu có thể như vậy? Ngày nào tớ cũng thích cậu, cậu lại nói ngày nào cũng gặp tớ, không có gì để nói! Hu hu hu...”
Tần Tiểu Ngư trợn mắt: “Nói ra thì tớ cũng không biết tớ có cái gì để nói với Tiểu Ngũ cả. Tiểu Ngũ, nếu như cậu muốn mượn tiền tớ thì không có cửa đâu. Đến bây giờ tiền gửi ngân hàng tớ cũng không có nổi năm nghìn tệ, chắc chắn không có tiền cho cậu vay. Tháng này tớ còn phải trả tiền thuê nhà, nghèo chết rồi!”
tieuthu_tienxuTruyện hay, mình thấy rất thực tế. Ít truyện khai thác nhân vật kiểu thực dụng như vậy. Văn phong logic chặt chẽ, nhiều đoạn cười rơi răng luôn. Đáng để cày. - sent 2023-08-03 23:11:42
autumn88Ựa hai cha con yến hồi làm tui thấy khó chịu xỉu - sent 2023-05-19 20:12:40
autumn88Nữ chính có trưởng thành k z? Tính tình vô tâm vô phế thực sự - sent 2023-05-18 17:12:23
Hằng NiKết thúc hơi bị lãng xẹt nha - sent 2023-01-26 15:20:35
Châu DiệpTừ c 500 trở đi mất xen kẻ rất nhiều c, đọc rất khó chịu kiểm tra dùm AD ưi - sent 2023-01-03 10:54:04