Tình hình thay đổi quá nhanh, Yến Đại Bảo chớp mắt còn chưa kịp phản ứng, Cung Ngũ đã tố cáo Công tước đại nhân: “Yến Đại Bảo cũng chứng minh rồi, anh còn dám nói hai bên thích lẫn nhau à?” Công tước đại nhân câm nín. Yến Đại Bảo há hốc mồm, vừa rồi rõ ràng cô đang tố cáo Tiểu Ngũ hẹn hò với người con trai khác, tại sao chớp mắt lại trở thành như vậy rồi?
Cung Ngũ mím môi nhìn chằm chằm hai anh em, “Yến Đại Bảo, tớ tin lời cậu nói, bởi vì cậu không biết nói dối!” Yến Hồi dùng sức gật đầu: “Yến Đại Bảo của ông đây chưa bao giờ nói dối!”
Yến Đại Bảo xụ mặt ra, vẻ mặt vô tội nhìn Cung Ngũ, lại nhìn Công tước đại nhân. Cô vội vàng cúi đầu và cơm, không nói gì nữa. Cải Trắng Nhỏ há cái miệng nhỏ nhắn ra, như con chim non đợi đút đồ ăn. Công tước đại nhân vội vàng đút cho Cải Trắng Nhỏ, Cung Ngũ ở bên cạnh khoanh hai tay trước ngực, tức giận, cái đồ lừa gạt này!
Rốt cuộc còn có những chuyện gì cô không biết nữa? Tuy nhiên nơi này không thích hợp, hôm nay là lễ đầy tuổi của Cải Trắng Nhỏ, nhiều người như vậy, nào có thời gian mà đi nghĩ những thứ này, không chừng lúc nào sẽ có người đến muốn chào hỏi. Cô đang suy nghĩ, đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng cao lớn đột nhiên xuất hiện ở sau lưng Cải Trắng Nhỏ, anh ta giơ tay bế Cải Trắng Nhỏ từ ghế ăn cơm của trẻ sơ sinh ra ngoài. Cung Ngũ nhảy lên: “Anh làm gì thế hả?!” Vì căng thẳng mà cô nói hơi lớn, cho nên lập tức làm người xung quanh sợ hãi. Phòng khách đang ồn ào náo nhiệt trong nháy mắt yên lặng như tờ, mọi người nhao nhao nhìn qua đây. Cung Ngũ hung hăng như con gà mái nhỏ bảo vệ gà con, không biết đã cướp Cải Trắng Nhỏ về lại lòng mình từ lúc nào rồi, đang hung ác trừng người đàn ông trước mặt.
“Anh là ai? Thật là to gan, nhiều người như vậy anh lại cướp trẻ con?!” Cung Ngũ lớn tiếng kêu lên, nổi giận đùng đùng. Lý Tư Không: “.” Anh ta chớp mắt, tiếp tục chớp mắt. Hồi lâu, anh ta cẩn thận nuốt nước miếng, nói: “Nghe nói cô không còn nhớ ai nữa... hóa ra là thật!” Công tước đại nhân đứng dậy lôi Lý Tư Không ra ngoài. Mọi người vừa thấy không có chuyện gì nữa, lập tức khôi phục sự náo nhiệt. Cung Ngũ nhìn về phía Yến Đại Bảo đang trợn tròn mắt nhìn cô, hỏi: “Mọi người có quen biết à?” Yến Đại Bảo há miệng, ngơ ngác nhìn Cung Ngũ, rất lâu sau mới nói: “Biết, anh Màn Thầu của tớ.”
Cung Ngũ chớp mắt: “Ồ.” Yến Đại Bảo lại nói: “Tiểu Ngũ, cậu không nhớ anh Màn Thầu nữa à?”
Cung Ngũ vỗ Cải Trắng Nhỏ, nói: “Cậu nói xem?” Yến Đại Bảo lại cúi thấp đầu xuống. Cô mà nói to, các anh em ở bàn bên cạnh sẽ rục rịch, Yến Đại Bảo cảm thấy mình lu mờ sẽ tốt hơn, nếu không cơm cũng không ăn nổi. Cải Trắng Nhỏ lại đòi ăn cơm, Bộ Tiểu Bát cũng kéo Cung Ngũ, muốn ngồi với Cung Ngũ. Cung Ngũ nhìn một chút, đặt Cải Trắng Nhỏ lên bàn, sau đó đổi vị trí bát đũa của Công tước đại nhân và Bộ Tiểu Bát. Cô ngồi ở giữa Cải Trắng Nhỏ và Bộ Tiểu Bát, đút cho Cải Trắng Nhỏ, chăm sóc Bộ Tiếu Bát.
Nhạc Mỹ Giảo ngồi ở đối diện, hiển nhiên không định qua giúp. Bộ Tiểu Cửu bên cạnh còn do Bộ Sinh đút cơm. Yến Hồi từ lúc ngồi vào bàn đã bắt đầu cau có, lẩm bẩm chưa thu xong quà gặp mặt của Cải Trắng Nhỏ. Triển Tiểu Liên ngồi ở cách đó hai bàn nói chuyện ăn cơm với mấy người anh chị của mình, ngồi chung một bàn còn có cả nhà Lý Tấn Dương.
Yến Đại Bảo cúi đầu dùng sức ăn, định ăn xong rồi nhanh chóng đến phòng VIP tìm mấy người Lam Anh, nếu không ở đây cô sẽ điên mất. Nhìn Cải Trắng Nhỏ đáng yêu, Yến Đại Bảo rất buồn bực, tại sao bọn họ không vây lấy cải Trắng Nhỏ, cứ đuổi theo cô thế:
Cung Ngũ nhìn chằm chằm Yến Đại Bảo: “Yến Đại Bảo cậu vừa lẩm bẩm cái gì thế?” Yến Đại Bảo ngẩn ra, “Tớ nói ra rồi à?” Cung Ngũ gật đầu: “Cậu nói ra rồi, cậu còn nói để bọn họ vây quanh Cải Trắng Nhỏ. Tớ nói cho cậu biết, ai dám vây lấy Cải Trắng Nhỏ, tớ sẽ không khách sáo với người đó, Cải Trắng Nhỏ nhà chúng ta là công chúa cao ngạo lạnh lùng...” Cô vừa mới nói xong câu này, Cải Trắng Nhỏ đeo cái nơ con bướm màu hồng trên đầu đã phun bong bóng đáng yêu, sau đó tự buồn cười, cười khanh khách. Yến Đại Bảo mím môi, nhìn Cải Trắng Nhỏ, “Cải Trắng Nhỏ không cao ngạo lạnh lùng chút nào.” Cung Ngũ trừng cô, sau đó Yến Hồi trừng Cung Ngũ. Vì vậy Cung Ngũ thua trận, vội vàng chuyển tầm mắt đút cơm cho Cải Trắng Nhỏ và Bộ Tiểu Bát. Yến Đại Bảo đang lén lén lút lút ăn như con chuột nhắt, Yến Hồi ở bên cạnh đột nhiên nhảy lên, “Thằng nhóc chết tiệt! Cách xa Yến Đại Bảo của ông đây một chút!” Yến Đại Bảo ngẩng đầu lên thấy Lý Nhất Địch bị Yến Hồi cầm cái thìa ép lui về sau một bước, “Cút! Ông đây đã nói rồi, không được có ý với Yến Đại Bảo của ông đây!” Lý Nhất Địch cười híp mắt trả lời: “Chú Yến, cháu đến thăm Cải Trắng Nhỏ, thuận tiện tặng Cải Trắng Nhỏ quà gặp mặt.”
Yến Hồi liếc mắt, vẻ mặt nghi ngờ. Cho đến lúc Lý Nhất Địch thật sự móc một bao tiền mừng ra, ông ta giơ tay muốn cướp thì Lý Nhất Địch rụt tay lại: “Đây là cho Cải Trắng Nhỏ, Cải Trắng Nhỏ ở ngay bên cạnh, chú Yên cầm không ổn lắm.” Anh ta khẽ nghiêng đầu, “Tiểu Ngũ, đây là quà gặp mặt tôi tặng cho Cải Trắng Nhỏ.”
Cung Ngũ không chút chậm trễ, lập tức nhảy lên, “Đến đây!” Cô xoa tay vào nhau, “Đây là cho Cải Trắng Nhỏ sao? Cảm ơn anh Lý!” Yến Hồi tức giận: “Đưa tiền mừng cho ông đây giữ...” Ông ta còn chưa nói hết, Triển Tiểu Liên đã đi qua lườm ông ta một cái. Bà cười nói với Lý Nhất Địch: “Đừng nghe ông ấy, ông ấy nói đùa thôi. Đại Bảo? Sao chỉ biết ăn thế, không nhìn thấy ai đến à?” Yến Đại Bảo nghiêng đầu nhìn qua, nói: “Anh Bánh Bao, anh ăn cơm trước đi, ăn cơm xong em đi tìm anh.”
Yến Hồi nổi điên: “Ông đây đã nói là không cho rồi!” Lý Nhất Địch nhìn Yến Đại Bảo cười, nhanh chóng nháy mắt với cô, “Anh đợi Đại Bảo Bảo!”
Sau đó anh ta lui về phía sau, xoay người rời đi.
Yến Đại Bảo cười, nhưng nhìn thấy Yến Hồi đang nhìn mình chằm chằm, cô lại vội vàng cúi đầu, cầm đũa tiếp tục ăn cơm. Long Khán Khán giơ cánh tay ra chọc Long Ô ô ở bên cạnh, nói: “Thằng nhóc kia chính là Lý Nhất Địch, không phải chưa từng gặp chứ? Chính là hắn!” “Chính là hắn?” Long Ô ô cười lạnh, “Dám có ý với Đại Bảo nhà chúng ta, xem ra phải dạy dỗ hắn một chút mới được.”
Long Để xắn tay áo lên, “Lát nữa sẽ tìm một chỗ, chụp bao tải đánh một trận!” Long Khán Khán nhìn anh ta như nhìn kẻ thiểu năng, “Chỉ có mặt đẹp không có đầu óc à? Em không nhìn xem đang ở đâu hả, hắn có thể cho em cơ hội chụp bao tải đánh chắc?”
Long Để khoanh tay trước ngực: “Anh, em là em trai của anh đấy, anh làm anh mà đối xử với em như vậy à?” Long Khán Khán gật đầu: “Đợi lúc nào em đưa ra sáng kiến thông minh hơn rồi nói.” Long Táp vươn cổ nói chuyện: “Anh mình lại bị mắng rồi, ha ha ha ha...”
“Ngu si! Mọi người qua hết đây, bàn bạc đối sách!” Mấy anh em chụm đầu vào nhau, “Thằng nhóc kia dám có ý với Đại Bảo của chúng ta, dạy dỗ hắn một trận cho hắn biết khó mà lui! Đại Bảo là người hắn có thể nghĩ đến à?” “Đúng vậy!”.
Mấy người mồm năm miệng mười chụm đầu vào nhau, đang bàn luận sôi nổi, bỗng dưng sau lưng Oô mọc ra một bóng người, u ám nói: “Ông đây muốn tham gia.”
tieuthu_tienxuTruyện hay, mình thấy rất thực tế. Ít truyện khai thác nhân vật kiểu thực dụng như vậy. Văn phong logic chặt chẽ, nhiều đoạn cười rơi răng luôn. Đáng để cày. - sent 2023-08-03 23:11:42
autumn88Ựa hai cha con yến hồi làm tui thấy khó chịu xỉu - sent 2023-05-19 20:12:40
autumn88Nữ chính có trưởng thành k z? Tính tình vô tâm vô phế thực sự - sent 2023-05-18 17:12:23
Hằng NiKết thúc hơi bị lãng xẹt nha - sent 2023-01-26 15:20:35
Châu DiệpTừ c 500 trở đi mất xen kẻ rất nhiều c, đọc rất khó chịu kiểm tra dùm AD ưi - sent 2023-01-03 10:54:04