Cung Ngũ từ từ ngẩng đầu lên, nhìn anh nói: “Em đột nhiên phát hiện, hóa ra em luôn đợi anh.” Tiếng người ầm ĩ xung quanh, giọng MC và tiếng vui cười của khách khứa qua lại không ngớt bên tai, nhưng bọn họ chỉ chú ý đến đối phương.
Công tước đại nhân nhẹ nhàng cúi đầu xuống, đặt trán mình lên trán cô, nói: “Anh biết Tiểu Ngũ luôn đợi anh, cho nên anh trở về rồi.” Anh sờ mặt cô, cẩn thận hỏi: “Tiểu Ngũ đã nhớ lại hết mọi thứ về anh rồi, hay là chỉ nhớ lại một phần thôi?”
Cung Ngũ: “Em chỉ là phát hiện hóa ra em đang đợi anh... Em còn nhớ anh và Yến Đại Bảo đã từng biểu diễn như vậy, nhưng lúc đó em chỉ là người đứng xem, mà không phải người tham gia vào giống như hôm nay... Anh Tiểu Bảo, anh về rồi!”
“Đúng.” Anh nói: “Anh trở về rồi. Anh nhớ Tiểu Ngũ, nhớ hơi thở của em, nhớ nụ cười của em, nhớ dáng vẻ em lúc nghịch ngợm... Lúc anh phát hiện Tiểu Ngũ không nhận ra anh nữa, anh cảm thấy thế giới đều tăm tối.”
Vành mắt Cung Ngũ đỏ lên, cô ngẩng đầu nhìn Công tước đại nhân, cười nói: “Anh Tiểu Bảo, hình như anh đẹp trai hơn một chút, làm thế nào đây anh Tiểu Bảo, hình như em lập tức yêu anh rồi.”
Công tước đại nhân dịu dàng ôm cô vào trong lòng, nói: “Vậy Tiểu Ngũ hãy yêu anh đi.”
Cung Ngũ tự cảm thấy rất lạ. Cô bỗng ý thức được người đàn ông trước mặt này đối với cô quan trọng đến nỗi khiến cô cam tâm tình nguyện một mình nuôi con đợi anh quay lại. Cung Ngũ ôm chặt cổ anh, lại vùi đầu vào cổ anh, sau đó cô nói: “Anh Tiểu Bảo... sao anh không nhắc nhở em nhớ lại sớm hơn? Lãng phí nhiều thời gian của em như vậy, hóa ra em thật sự đang đợi anh...”
Tình cảm đúng là một thứ kỳ quái, thật sự rất kỳ quái. Lúc cô mở mắt ra nhìn thấy anh, chỉ là cảm thấy người này thật đẹp, khiến cô rất thích từ cái nhìn đầu tiên.
Sau đó cô phát hiện người đàn ông này tự xưng là chồng chưa cưới của cô, nhưng thời gian dài như vậy chưa từng liên lạc với cô, thậm chí không biết mình có con gái rồi, đây đúng là đổ đàn ông cặn bã. Nhưng bây giờ, những chuyện anh đã từng làm vẫn không thay đổi, anh vẫn là cái người đã từng rất lâu không liên lạc với cô đó, anh vẫn là người đàn ông để có một mình mang thai sinh Cải Trắng Nhỏ mà anh cũng không biết đó, nhưng cô lại không chút do dự xóa đi tất cả những ấn tượng xấu, kéo anh vào vị trí mình thích nhất.
“Anh Tiểu Bảo...” Cô mở miệng: “Em vẫn chưa nhớ lại được hết, nhưng mà... em cảm thấy trước kia nhất định em rất yêu anh...”
Công tước đại nhân gật đầu: “Ừ. Tiểu Ngũ vô cùng yêu anh, giống như anh yêu Tiểu Ngũ. Tiểu Ngũ vì anh mà đã từng giết người ở trong sa mạc, vì anh mà đã từng bị người bắt đến Tam Giác Vàng chịu khổ, vì anh mà bị lính đánh thuê bắt cóc... Tiểu Ngũ vì anh mà đã chịu rất nhiều uất ức, rất nhiều khổ sở, nhưng anh lại không thể thực hiện được lời hứa với Tiểu Ngũ. Anh đã đồng ý với Tiểu Ngũ là sẽ bảo vệ tốt cho em, nhưng Tiểu Ngũ vẫn vì anh mà bị liên lụy. Anh đã đồng ý với Tiểu Ngũ sẽ sớm về nhà, nhưng mãi hai năm sau anh mới trở về... Anh thậm chí không biết chúng ta có một cô con gái đáng yêu như vậy... làm thế nào đây Tiểu Ngũ? Càng ngày anh càng nợ em nhiều hơn, nhiều đến nỗi anh không thể trả hết tình cảm cho em được.”
Nước mắt dâng lên trong mắt Cung Ngũ, cô từ từ xị mặt ra, ngẩng đầu lên nhìn anh, nói: “Anh Tiểu Bảo, anh đừng tưởng là tự trách một chút là sẽ xong, em vẫn ghi thù, em vẫn còn hận.” Công tước đại nhân gật đầu, “Được, Tiểu Ngũ cứ hận anh đi, nhưng anh hy vọng, bắt đầu từ bây giờ, trong lòng Tiểu Ngũ có thể biết, anh và Tiểu Ngũ... còn có con gái của chúng ta là người một nhà...”
Anh nắng mặt cô lên, nhẹ nhàng lau đi vệt nước mắt trên mặt cô, anh nói: “Anh thật sự rất vui vì Tiểu Ngũ đã nhớ lại anh, cho dù chỉ là một chút xíu, ít nhất có thể chứng minh anh là một người rất quan trọng trong cuộc đời Tiểu Ngũ, giống như Tiểu Ngũ quan trọng ở trong lòng anh.”
Cung Ngũ sụt sịt, “Anh Tiểu Bảo, anh đừng quá kiêu ngạo. Bây giờ em mới chỉ nhớ một chút xíu thôi, đợi sau khi em nhớ lại hết rồi hãy nói, em không nói anh quan trọng thế nào cả...”. Cô nói xong, đỏ mắt nhìn anh một cái, cố ý quan sát anh, nói: “Bây giờ em nhìn anh vẫn không thuận mắt cho lắm, chỉ là có một chút thuận mắt mà thôi, còn nữa, mặt anh bị làm sao thế? Mặt mũi bầm dập, em chỉ thích người đàn ông đẹp trai, anh như vậy em không thích.”
Công tước đại nhân giơ tay sờ mặt mình, nói: “Vừa rồi anh đánh nhau với người ta, đánh cho người ta chạy rồi. Đừng thấy anh như vậy, thật ra cậu ta còn nghiêm trọng hơn anh nhiều.” Dùng một chút, cũng không biết là chém gió thể hiện mình lợi hại hơn hay là sự thật, anh bổ sung một câu: “Cậu ta còn khóc nữa.” Cung Ngũ: “.”
Sao cô lại không tin lắm nhỉ? Hai người mặt đối mặt nói chuyện một lúc, Cung Ngũ đột nhiên vỗ đùi, hét lớn một tiếng: “Cải Trắng Nhỏ của em đâu!”
Sau đó cô quay người đi tìm Cải Trắng Nhỏ.
Công tước đại nhân đứng một mình tại chỗ, tự dưng cảm thấy có chút bi thương, lại bị vứt lại như vậy. Quả nhiên sau khi phụ nữ có con, đàn ông sẽ không còn quan trọng như vậy nữa. Cung Ngũ tìm Cải Trắng Nhỏ khắp nơi, không nhìn thấy Triển Tiểu Liên và Yển Hồi đâu cả, Yến Đại Bảo cũng không có ở trên bàn ăn, mấy anh em nhà họ Long thì vẫn ở đó. Cung Ngũ lại đi tìm một vòng, vừa nhìn đã thấy ông La đang cười híp mắt nói chuyện với người ta, xem ra ông La cũng coi như thích ứng với môi trường ở đây.
“Chú La!” Cung Ngũ chạy qua nói: “Hóa ra chú ở đây à, trước đó cháu còn thắc mắc chú chạy đi đâu nữa. Đúng rồi, Tiểu cảnh ở trong phòng VIP bên kia, cậu ấy bảo cháu nói với chú một tiếng là cậu ấy rất ổn, bảo chứ đừng lo lắng.” Ông La gật đầu: “Chú biết rồi. Hôm nay Tiểu Ngũ mệt rồi chứ? Tối về phải nghỉ ngơi sớm, vất vả một ngày chắc là mệt lắm. Bản nhạc vừa rồi cực kỳ hay, người có văn hóa đúng là không giống với người quê mùa như chú, chú chỉ biết nghe, căn bản chưa từng sờ qua, còn sợ làm bấn nữa.” Cung Ngũ cười: “Cháu đã học một khoảng thời gian, tài mọn thôi. Chú La ở đây ăn uống nhé, đừng câu nệ. Hôm nay nhiều khách, tiếp đãi không chu đáo, về cháu sẽ dẫn Cải Trắng Nhỏ đến nhà chú xin lỗi.” “Nói cái gì thế hả, cháu mời chú đến đây là chú đã vui lắm rồi. Cháu đi làm việc của cháu đi, mặc kệ chú, chú ở đây nói chuyện với mấy người bạn mới.” Ông La vội vàng nói: “Vừa rồi chú nhìn thấy Cải Trắng Nhỏ bị người bể lên tầng hai rồi. Sao cháu không đi thế?”
Cung Ngũ gật đầu, vội vàng chạy lên tầng hai.
Ông La đợi cô đi rồi mới ngồi xuống, “Con trai tôi và Tiểu Ngũ từ nhỏ đã là bạn tốt, nó là một đứa bé rất tốt, chỉ thích ăn cơm nhà tôi nấu, thường xuyên chạy qua ăn chùa...”
Người bên cạnh hỏi: “Nói như vậy là cô con dâu của ông Yến là khách quen của nhà ông rồi!”
“Còn không phải sao? Nói ra đối tượng của con trai tôi còn là do Tiểu Ngũ giới thiệu nữa đấy. Đối tượng của con trai tôi là bạn học của Tiểu Ngũ, thời đại học ở chung một ký túc xá, quan hệ đặc biệt tốt.”
tieuthu_tienxuTruyện hay, mình thấy rất thực tế. Ít truyện khai thác nhân vật kiểu thực dụng như vậy. Văn phong logic chặt chẽ, nhiều đoạn cười rơi răng luôn. Đáng để cày. - sent 2023-08-03 23:11:42
autumn88Ựa hai cha con yến hồi làm tui thấy khó chịu xỉu - sent 2023-05-19 20:12:40
autumn88Nữ chính có trưởng thành k z? Tính tình vô tâm vô phế thực sự - sent 2023-05-18 17:12:23
Hằng NiKết thúc hơi bị lãng xẹt nha - sent 2023-01-26 15:20:35
Châu DiệpTừ c 500 trở đi mất xen kẻ rất nhiều c, đọc rất khó chịu kiểm tra dùm AD ưi - sent 2023-01-03 10:54:04