Cung Ngũ cũng buồn bã thay cho Yến Đại Bảo, có một người ba cuồng con gái như vậy, thật sự hết cách, lại không thể đánh không thể mắng, quang trọng là cứ hơi một tí lại đòi thắt cổ.
Tuy biết không thể thắt cổ chết được, nhưng Yến Đại Bảo rất lo lắng lỡ hôm nào đó động tác của cô chậm một chút, còn ba cô thì nhanh tay một chút, tay chân luống cuống lỡ thắt cổ chết thật thì hối hận không kịp. Cho nên mỗi lần như vậy, Yến Đại Bảo đều ra sức cắt đứt dây thừng. Rất may là có một điểm có thể an tâm, chính là việc Yến Hồi chỉ đời sống đời chết trước mặt Yến Đại Bảo. Vốn dĩ ông ta cũng làm ẩm với Triển Tiểu Liên, nhưng sau đó phát hiện bà không hề quan tâm, vì thể ngài Yến tự mình nghĩ rằng không chừng người phụ nữ này đang đợi một ngày nào đó ông ta chết đi, để bà đi tìm các em trai trẻ, vậy thì ông ta chết oan rồi, nhiều tiền bạc và tài sản như vậy, nhưng đều bị bà cướp đi, còn mang đi nuôi lũ trai bao kia!
Không thể chấp nhận được! Sau đó, Yến Hồi không còn tỏ thái độ tức giận trước mặt Triển Tiểu Liên nữa, tuyệt đối không thể để cho người phụ nữ này dễ dàng có được mọi thứ.
Cung Ngũ buồn bã nhìn Yến Đại Bảo, “Yến Đại Bảo này, cậu nên thương lượng với mami cậu. Tớ cảm thấy tuy chú Yến hay làm ầm ĩ mọi chuyện, nhưng mami cậu sẽ có cách khiến chú ấy ngừng lại.” Yến Đại Bảo chậm rãi lắc lư chân, nói: “Đúng vậy, mami trước giờ luôn có cách đối phó với ba. Ba chỉ giỏi nói mà thôi, mami nói trước kia ba là người không tốt, rất hay ức hiếp các cô gái, bây giờ ba không cho tớ yêu đương, Tiểu Ngũ cậu nói xem, ba làm như vậy căn bản chính là kiểu ngang ngược, độc tài, không nói lý, có đúng không?” Cung Ngủ không dám nói gì, đến giờ cô vẫn còn nhớ dáng vẻ ba của Yến Đại Bảo lúc vác súng bazooka trên tay. Cô thật sự sợ mình sẽ liên lụy đến Bộ Sinh, làm cho căn biệt thự to đùng của anh ta bị nổ thành bình địa.
“Yến Đại Bảo cậu có chuyện gì thì cứ đi tìm mẹ cậu đi. Tớ cảm thấy mẹ cậu rất ủng hộ cậu. Cậu xem cô Triển chưa bao giờ cấm cản cậu có đúng không?” Cải Trắng Nhỏ ngồi trong lòng giơ tay múa chân, giẫm lên chân Cung Ngũ, đau đến mức cô phải cắn răng, “Cải Trắng Nhỏ, chân của con nhỏ như vậy, sao giẫm xuống lại đau thể hả?” Cải Trắng Nhỏ không quan tâm, tiếp tục cựa quậy chân. Yến Đại Bảo lập tức chạy qua bế nó lên, kết quả nó cũng giẫm một cái khiến cô đau nghiến răng, “Tiểu Ngũ, cậu cởi tất của Cải Trắng Nhỏ ra đi, xem chân nó có thứ gì bên dưới, sao đạp vào đầu thể...”
Cung Ngũ định cởi giày và tất của Cải Trắng Nhỏ ra, Công tước đại nhân nãy giờ đứng ngoài cửa cuối cùng cũng không kìm được mà bước tới: “Tiểu Ngũ, đừng cởi tất cả cải Trắng Nhỏ ra, nó đang học đi, chân sẽ dùng sức rất nhiều, nên khi đạp vào người sẽ thấy rất đau.” Anh bê ghế ngay cửa ra chỗ khác, bước vào bể lấy Cải Trắng Nhỏ, nhìn Cung Ngũ một cái: “Đừng tin tất cả những gì Đại Bảo nói, Cải Trắng Nhỏ của chúng ta không có vấn đề gì cả.” Cung Ngũ mím môi, trừng mắt nhìn anh bể Cải Trắng Nhỏ đi.
Công tước đại nhân nhìn Yến Đại Bảo một cái, hỏi: “Đại Bảo và Tiểu Ngũ nói chuyện xong chưa?” Yến Đại Bảo hỏi: “Sao thế? Anh còn việc gì à?”
“Anh muốn nói với Tiểu Ngũ vài câu.” Công tước đại nhân nói.
Cung Ngũ quay đầu đi, nói: “Em chẳng có gì để nói với anh!”
Nói chuyện với một kẻ dối trá thì có gì hay?
Yến Đại Bảo lập tức trừng to mắt, nhìn Cung Ngũ, lại nhìn Công tước đại nhân, đột nhiên đứng dậy, giơ tay vỗ vỗ với Cải Trắng Nhỏ, nói: “Cải Trắng Nhỏ, cô dẫn cháu ra ngoài chơi trượt cầu thang. Nào nào, ra cô bế nào!” Không biết có phải cải Trắng Nhỏ nghe hiểu hay không, mà cô bé giơ cánh tay nhỏ ra đòi Yến Đại Bảo bế. Vì thế Yến Đại Bảo nhanh nhẹn bế nó ra ngoài. Cung Ngũ mím môi, trên mặt lộ ra sự cảnh giác và tức giận. Cô hừ mũi, liếc mắt nhìn Công tước đại nhân, cảm thấy anh thật chướng mắt. Công tước đại nhân đi đến trước mặt cô, Cung Ngũ lập tức lên tiếng: “Dừng lại! Anh muốn làm gì?” Yến Đại Bảo, cô bạn xấu xa này, cố ý dẫn Cải Trắng Nhỏ đi, làm thế mà được sao? Cô ấy cho rằng có thể để lại không gian cho cô và Công tước đại nhân hồi tưởng lại những ký ức tốt đẹp sao? Đồ xấu xa! “Chúng ta nói tiếp vấn đề lúc trước.” Công tước đại nhân nói: “Anh cảm thấy Tiểu Ngũ có hiểu lầm gì đó với anh. Rõ ràng trước đó Tiểu Ngũ đã nhớ lại những chuyện tốt đẹp giữa chúng ta, nhưng hôm nay đột nhiên Tiểu Ngũ lại không thèm để ý đến anh, nên anh thật sự hi vọng có thể nói chuyện đàng hoàng với Tiểu Ngũ.” Cung Ngũ tiếp tục liếc mắt nhìn anh, đợi anh nói ra chuyện mấu chốt đó.
Công tước đại nhân nói: “Anh cảm thấy hiểu lầm của Tiểu Ngũ đối với anh không chỉ nói một hai câu là có thể giải quyết. Nhưng trước kia chúng ta từng trải qua rất nhiều chuyện, anh không thể xác định được chuyện gì khiến Tiểu Ngũ có hiểu lầm với anh. Vì vậy, Tiểu Ngũ có muốn nói thẳng với anh không?”
Cung Ngũ ngồi bên giường Yến Đại Bảo, liếc mắt nhìn anh, sau đó cô nói: “Em không cảm thấy em có gì để nói với anh. Anh cũng không cần nói đến hiểu lầm gì đó, có phải là hiểu lầm hay không, trong lòng chúng ta đều tự hiểu!”
Sau đó cô nắm tay lại, tức giận đùng đùng nói: “Con người em, bình thường không so đo chuyện gì, nhưng đối với một chuyện, em cực kỳ căm ghét. Em ghét tất cả những kẻ nói dối, chỉ cần là người nói dối em, em đều ghét, em ghét những kẻ dối trá!”
Công tước đại nhân cẩn thận ngồi xuống bên cạnh cô, “Chúng ta có thể nói ngắn gọn vài câu không?”
Cung Ngũ vẫn giữ biểu cảm đó nhìn anh, Công tước đại nhân nói: “Anh không biết chuyện gì khiến Tiểu Ngũ cảm thấy anh là một kẻ nói dối, anh hi vọng Tiểu Ngũ nói rõ ràng. Dù có chết, ít nhất cũng phải cho anh làm một con quỷ sáng suốt, có được không?”
Anh ngập ngừng, bổ sung một câu: “Vi Cải Trắng Nhỏ, chúng ta có chuyện gì cũng phải bàn bạc đàng hoàng, có đúng không?”
Cung Ngũ vẫn mím môi không nói gì, vì thế Công tước đại nhân lại nói tiếp: “Anh biết Tiểu Ngũ không thích bị người khác lừa dối, anh cũng biết có những chuyện nếu chạm đến giới hạn của Tiểu Ngũ, Tiểu Ngũ sẽ ghi nhớ trong lòng rất lâu. Anh hi vọng Tiểu Ngũ cho anh một cơ hội, cho anh biết rốt cuộc là nguyên nhân gì khiến cho Tiểu Ngũ ghét anh như vậy. Tiểu Ngũ có thể nói anh biết được không? Anh và Tiểu Ngũ có ngày hôm nay là vì chúng ta đã trải qua rất nhiều chuyện, cũng lãng phí rất nhiều thời gian. Anh thật sự không muốn vì những chuyện khác mà lãng phí thêm thời gian của hai chúng ta nữa.”
Cung Ngũ ngước mắt lên, lại lườm anh thêm một cái.
Công tước đại nhân tiếp tục nói: “Có nhiều khi... anh nhìn thấy Tiểu Ngũ đi cùng hai người bạn tốt của em, anh rất ngưỡng mộ. Nếu cùng Tiểu Ngũ lớn lên từ nhỏ, không biết sẽ tốt đến nhường nào! Đáng tiếc anh không phải là hai người đó. Nhìn thấy Tiểu Ngũ hoàn toàn tin tưởng hai người họ, nhìn thấy Tiểu Ngũ hiểu rõ tính tình của bọn họ, biết sở thích của bọn họ, dù là sau khi Tiểu Ngũ phẫu thuật đã quên đi rất nhiều thứ nhưng vẫn không hề quên bọn họ, anh thật sự rất ngưỡng mộ, cũng rất đố kỵ. Nhưng làm sao đây? Tiểu Ngũ của anh đến cả cải Trắng Nhỏ cũng quên mất, huống hồ là anh?”
Anh cúi đầu, tầm nhìn lướt qua bàn tay đang buông lỏng của Cung Ngũ. Cô đang cúi đầu bĩu môi, vẻ mặt không quan tâm, nắm chặt tay khiến anh biết được cô thật sự đang rất giận anh. “Tiểu Ngũ.” Công tước đại nhân nhìn chằm chằm vào tay cô, nói: “Lẽ nào Tiểu Ngũ vì một chuyện anh vốn không biết, mà muốn từ bỏ anh và Cải Trắng Nhỏ sao?”
“Ai nói em từ bỏ Cải Trắng Nhỏ?” Cung Ngũ ngẩng đầu thật mạnh, nhìn chằm chằm anh rồi nói: “Em không hề bỏ rơi Cải Trắng Nhỏ. Em đã nói từ trước rồi, em sẽ không bao giờ từ bỏ Cải Trắng Nhỏ!”
Cô suy nghĩ, cảm thấy anh nói rất nhiều, nhưng trong đó cũng có vài câu có lý, chết cũng phải để anh chết một cách minh bạch, cô nói: “Lúc nãy anh hỏi là hiểu lầm gì có đúng không?” Cô nhanh chóng nhảy xuống đất, đứng trước mặt anh, nói: “Em hỏi anh, trước kia em từng hỏi anh, giữa chúng ta có từng cãi nhau đến mức muốn chia tay không, anh đã trả lời thế nào?” Công tước đại nhân trầm ngâm, rồi nói: “Không có.” “Không có?” Cung Ngũ hung hăng trừng mắt nhìn anh, nói: “Còn dám nói không? Rõ ràng là có, không chỉ đòi chia tay mà còn chia tay thật sự! Dối trá! Chuyện như vậy anh cũng nói dối được à, anh cảm thấy em không thể nhớ lại, nên muốn nói dối thế nào cũng được đúng không? Em không nhớ được thì cũng có người nhớ được!” Cô nhìn anh bằng ánh mắt hình viên đạn, hét to một câu: “Anh là kẻ nói dối!” Sau đó xoay người chạy đi.
Công tước đại nhân xem như đã biết được vấn đề xảy ra từ đâu. Anh chậm rãi nhắm mắt lại, quả nhiên suy nghĩ càng nhiều, phiền não phía sau ngày càng nhiều.
Sau khi Cung Ngũ chạy ra ngoài, Công tước đại nhân cũng đứng dậy đi theo, “Tiểu Ngũ!”
tieuthu_tienxuTruyện hay, mình thấy rất thực tế. Ít truyện khai thác nhân vật kiểu thực dụng như vậy. Văn phong logic chặt chẽ, nhiều đoạn cười rơi răng luôn. Đáng để cày. - sent 2023-08-03 23:11:42
autumn88Ựa hai cha con yến hồi làm tui thấy khó chịu xỉu - sent 2023-05-19 20:12:40
autumn88Nữ chính có trưởng thành k z? Tính tình vô tâm vô phế thực sự - sent 2023-05-18 17:12:23
Hằng NiKết thúc hơi bị lãng xẹt nha - sent 2023-01-26 15:20:35
Châu DiệpTừ c 500 trở đi mất xen kẻ rất nhiều c, đọc rất khó chịu kiểm tra dùm AD ưi - sent 2023-01-03 10:54:04