Cung Ngũ giả vờ như không nhìn thấy Yến Hồi trừng mắt nhìn mình, cô tiếp tục nói với Yến Đại Bảo: “Yến Đại Bảo à, cậu nghe tớ khuyên đi, đừng kết hôn. Bây giờ đất nước chúng ta có quá nhiều người kết hôn. Dân số nhiều như vậy, tài nguyên ít đến thế, nếu như sau này đứa bé sinh ra đến bệnh viện khám bệnh cho dù không sao vẫn phải xếp hàng mấy tiếng. Cậu nói xem sao cậu phải chịu tội như vậy chứ? Sinh con còn đau đến thế! Tớ là người từng trải tớ biết.”
Cô nhìn về phía Triển Tiểu Liên, nói với Yến Đại Bảo: “Cô là vì gặp chủ Yến mới kết hôn. Tớ là bởi vì gặp phải anh Tiểu Bảo cộng thêm đã có Cải Trắng Nhỏ, không có cách nào khác nên mới kết hôn. Cậu nói xem một mình cậu không phải rất tốt sao? Cậu muốn chơi với trẻ con thì chơi với Cải Trắng Nhỏ đi, sao phải chịu tội sinh con, cậu nói có đúng không?” Yến Đại Bảo trợn mắt, há miệng, nghe một lúc lâu cô đột nhiên lớn tiếng hổ lên: “Tiểu Ngũ, tớ cảm thấy hìNHÂNhư cậu nói rất đúng! Sao tớ phải kết hôn chứ? Ngộ nhỡ kết hôn rồi cãi nhau thì làm thế nào? Rất nhiều người kết hôn rồi đều cãi nhau, cậu và anh tớ còn chưa kết hôn đã cãi nhau rồi, có đúng không?”
Lý Nhất Địch há hốc mồm, chuyện gì thế này? Rõ ràng Tiểu Ngũ nói ngược để cho chú Yến suy nghĩ, sao đột nhiên Đại Bảo Bảo cũng thay đổi rồi? Công tước đại nhân giơ tay đỡ trán, im lặng thở dài, quyết định không tham gia vào hôn nhân đại sự của Đại Bảo. Anh dám nói anh chỉ cần nói một chữ ủng hộ Đại Bảo thôi, chú Yến sẽ có thể nhảy lên cầm súng dí vào đầu anh, tuyệt đối sẽ nói là anh muốn thừa kế di sản.
Công tước đại nhân bể Cải Trắng Nhỏ đi thẳng vào phòng trẻ em. Hết cách rồi, cô dâu của anh quá biết ăn nói, căn bản không cần anh ra mặt, mặc dù ra mặt cũng không có gì tốt cả. Yến Hồi khẽ hếch cằm lên, lạnh lùng nhìn Cung Ngũ. Cung Ngũ thở dài, nói: “Chú Yên chú cũng nghĩ như vậy đúng không? Bây giờ Yến Đại Bảo đang là lúc tuổi xuân, kết hôn cái gì chứ? Vẫn nên ở một mình bên chú Yên, chú Yển mà vui, Yến Đại Bảo cũng vui, tốt biết bao!” Cô thở dài: “Nếu như không phải là vì Cải Trắng Nhỏ... haiz... đánh chết cháu cũng không kết hôn!”
Yến Đại Bảo dùng sức gật đầu: “Đúng thế! Tiểu Ngũ, tớ cảm thấy cậu nói quá đúng, tớ cũng không kết hôn nữa!” Cung Ngũ: “Đúng vậy, nên nghĩ thể từ sớm.” Cô lập tức ngẩng đầu lên tranh công với Yến Hồi: “Chủ Yến, được rồi, bây giờ chú có thể vui vẻ rồi. Đừng tức giận nữa, người nhà mà tức giận sẽ tổn thương tình cảm! Vui vẻ vẫn tốt hơn. Yến Đại Bảo, sau này nếu như đi xem phim cậu cảm thấy một mình cô đơn thì nói với tớ, tớ và anh Tiểu Bảo đi xem phim sẽ dẫn cậu theo.”
Theo mỗi một câu nói của cô, trong đầu Yển Hồi đều sẽ hiện ra bóng dáng Yến Đại Bảo một mình đáng thương. Ông ta mím môi không nói gì.
Triển Tiểu Liên ở bên cạnh cũng phụ họa theo Cung Ngũ: “Vẫn là Tiểu Ngũ chu đáo nhất, cũng biết chủ Yến của cháu thích gì. Đời này ông ấy chỉ có một cô con gái bảo bối, chính là hy vọng cả đời này nó không lấy chồng, cứ ở cạnh ông ấy mãi. Ông ấy có thể sống bao lâu thì sống, Yến Đại Bảo một mình cũng rất tốt, chỉ cần có tiền, một mình thì một mình đi. Bánh Bao Nhỏ, không phải là dì không đồng ý đâu, thật ra dì không có ý kiến, phải xem Đại Bảo nghĩ như thế nào thôi.”
Lý Nhất Địch im lặng một lúc mới nói: “Cháu rất muốn kết hôn với Đại Bảo, cho dù là bây giờ hay là lúc em ấy già rồi, cháu đều muốn chăm sóc cho em ấy. Em ấy muốn xem phim, cháu có thể xem cùng em ấy. Em ấy muốn ăn cái gì, cháu cũng có thể ăn cùng em ấy. Cho dù có một ngày chúng cháu đều già rồi không đi được nữa, thậm chí phải ngồi xe lăn, cháu vẫn có thể tay trong tay với em ấy.” Anh ta thở dài, nói: “Cháu hy vọng cháu và Đại Bảo có thể có một tương lai tốt đẹp. Nhưng bây giờ, hìNHÂNhư không thể thực hiện những thứ này rồi.”
Yến Đại Bảo ôm cánh tay Yến Hồi, nhìn Lý Nhất Địch, nói: “Anh Bánh Bao, aNHÂNói với dì và chú là em không muốn kết hôn nữa nhé, em cảm thấy một mình cũng rất tốt, nếu như anh muốn tìm em đi chơi thì cứ đến tìm em nha!”
Lý Nhất Địch khó khăn trả lời: “Được.”
Cung Ngũ vỗ tay, vui vẻ nói: “Được rồi! Tất cả đều vui vẻ!” Cô nhìn về phía Triển Tiểu Liên: “Cô, có phải là cháu đã làm một chuyện tốt rồi không? Yến Đại Bảo, cậu phải nghiêm túc suy nghĩ đấy nhé, cho dù là làm cái gì cũng không thể làm chủ Yến tổn thương được, biết chưa?”
Yến Đại Bảo: “Tớ biết rồi!”
Cung Ngũ đứng lên, nói: “Nếu như ở đây không còn chuyện gì nữa, vậy tớ đi tạm biệt Cải Trắng Nhỏ, về nhà trước đây.”
Cô nói rồi đứng lên đi đến phòng trẻ em, đưa mắt ra hiệu với Công tước đại nhân, sau đó lại chạy ra ngoài, đi ra ngoài nói với Lý Nhất Địch: “Anh Lý, bây giờ anh đi luôn không? Hai chúng ta cùng đi đi!” Lý Nhất Địch nhìn Yến Đại Bảo một cái, muốn nói lại thôi, cuối cùng gật đầu: “Đại Bảo, anh đi về trước đây.” Yến Đại Bảo mếu máo nhìn Lý Nhất Địch, sau đó gật đầu: “Được rồi, tạm biệt anh Bánh Bao, anh đi đường lái xe cẩn thận một chút nhé!”
Cung Ngũ và Lý Nhất Địch cùng nhau rời đi, chẳng bao lâu đã lái xe rời khỏi bãi đỗ xe của biệt thự nhà họ Yến. Phòng khách đèn đuốc sáng trưng, Triển Tiểu Liên vươn vai nói: “Ôi chao, hơi mệt rồi, mami phải đi nghỉ ngơi đây. Đại Bảo, con cũng chuẩn bị đi ngủ đi, đừng quấn lấy ba con, ông ấy lớn tuổi rồi, không thể thức đêm.” Yến Đại Bảo buồng cánh tay Yến Hồi ra, còn cười với ông ta: “Ba, ba ngủ sớm đi nhé!”
Yến Hồi vừa muốn cảm động Yến Đại Bảo quan tâm ông ta, trong đầu lại lập tức nghĩ đến lời Cung Ngũ vừa nói, đi xem phim cũng phải dẫn theo Yến Đại Bảo đáng thương, bởi vì cô là người độc thân... Thật ra Yến Hồi vẫn luôn cảm thấy một mình là tốt nhất, ít nhất đối với ông ta mà nói là như vậy. Ông ta muốn làm cái gì thì làm cái đó, muốn làm chuyện xấu gì thì làm chuyện xấu đó, nếu như không phải là Triển Tiểu Liên, không biết bây giờ ông ta đã sống tiêu dao thể nào rồi. Vừa nghĩ như vậy, ông ta lại hung hăng trợn mắt nhìn Triển Tiểu Liên một cái, đều tại cái bà tám này, bây giờ làm gì cũng tức chết đi được. Triển Tiểu Liên liếc mắt: “Làm gì thế hả?”
Yến Hồi lạnh mặt khoát tay, “Đi ngủ đi! Bà tám đáng chết!” Triển Tiểu Liên trợn mắt. Yến Đại Bảo cũng tung tăng đi.
Công tước đại nhân đang rửa mặt rửa tay cho Cải Trắng Nhỏ ở trong phòng trẻ em, rửa xong dỗ cô bé ngủ.
Trong phòng khách chỉ còn lại một mình Yến Hồi. Từ lúc Cung Ngũ nói nhiều như vậy, cuối cùng sau khi khuyên được Yến Đại Bảo nói không kết hôn, Yến Hồi không nói gì nữa.
Bây giờ mọi người đi hết cả rồi, theo lý mà nói, Yến Hồi đã đạt được mục đích, ông ta nên muốn bao nhiêu đắc ý có bấy nhiêu đắc ý mới đúng. Nhưng không biết tại sao, Yến Hồi lại cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, làm sao cũng cảm thấy không thoải mái.
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng Yển Hồi vẫn biết chắc chắn ông ta và Triển Tiểu Liên sẽ đi trước Yến Đại Bảo, đến lúc đó ngộ nhỡ thằng nhóc kia bắt nạt Đại Bảo của ông ta thì làm thế nào? Nghĩ đến cái này, Yến Hồi rất khó chịu, ông ta nhìn phòng trẻ em của Cải Trắng Nhỏ, vừa vặn Công tước đại nhân dỗ Cải Trắng Nhỏ xong, gọi cô giúp việc qua trông, anh thì ra ngoài chuẩn bị đi đánh răng rửa mặt, ra ngoài liền thấy Yến Hồi trợn mắt, nhìn chằm chằm aNHÂNhư hổ đói.
Công tước đại nhân: “Chủ Yến, chú nghỉ ngơi sớm đi.” “Mày đứng lại!” Yến Hồi giơ tay chỉ anh: “Không được bắt nạt Yến Đại Bảo của ông đây!”
Công tước đại nhân mỉm cười: “Đại Bảo là em gái của cháu, cháu thích em ấy còn không kịp, tại sao phải bắt nạt em ấy? Chú Yên đừng lo lắng, cháu sẽ không bắt nạt Đại Bảo. Huống hồ Tiểu Ngũ và Đại Bảo còn là bạn tốt, chúng cháu sẽ chỉ càng yêu em ấy hơn thôi. Chú Yên yên tâm, Đại Bảo cả đời không kết hôn, cháu và Tiểu Ngũ sẽ dẫn em ấy đi chơi cả đời. Cho dù già rồi, cũng sẽ không để cho em ấy vào viện dưỡng lão một mình, chúng cháu sẽ tìm người chăm sóc tốt cho em ấy...”
Yến Hồi cảm thấy mình không thể nghe được nữa, càng nghe càng nghĩ đến tình cảnh đáng thương của Yến Đại Bảo sau này, nước mắt ông ta suýt nữa vì đau lòng mà rơi xuống. Đại Bảo của ông ta! Tâm can bảo bối của ông ta! Lại lưu lạc đến mức đó... chẳng lẽ là bởi vì không cho kết hôn mới gây ra tình cảNHÂNhư vậy sao? Quá thảm rồi!
Yến Hồi lập tức như quả cà héo, ủ rũ cúi đầu vào phòng ngủ. Công tước đại nhân nhìn bóng lưng ông ta, hắng giọng, về phòng ngủ đánh răng rửa mặt.
Trên tầng hai, trong phòng ngủ của Yến Đại Bảo, Yến Đại Bảo đang nghe điện thoại, ở đầu kia là Cung Ngũ: “... Yến Đại Bảo à, hôm nay biểu hiện của cậu không tệ, như vậy sẽ khiến chủ Yến tưởng là cuối cùng cậu cũng hồi tâm chuyển ý rồi. Đừng sốt ruột, cậu muốn kết hôn cùng với tớ chắc chắn là không thể, anh Tiểu Bảo tuyệt đối sẽ không đồng ý kéo dài ngày cưới nữa. Bây giờ nhiệm vụ chủ yếu nhất của cậu chính là khiến ba cậu cảm thấy cậu kết hôn sẽ tốt hơn, hiểu chưa hả?”
Yến Đại Bảo siết tay lại, mím môi, nghiêm túc nói: “Tớ biết rồi, ba tớ là lô cốt khó đánh hạ nhất, chúng ta nhất định phải đồng tâm hiệp lực!”
Cung Ngũ rất hài lòng: “Coi như cậu thông minh, nếu như cậu không phối hợp, tớ còn phải lãng phí đầu óc nữa. Vừa rồi tớ đã nói với anh Lý, mấy ngày nay các cậu ít liên lạc một chút, như vậy chú Yển sẽ thật sự tưởng là hai người cắt đứt rồi. Đừng sốt ruột, Yến Đại Bảo, ba cậu thật sự rất khó xử lý!” Yến Đại Bảo cười nói: “Tớ biết rồi, ba tớ chính là rất khó xử lý. Nhưng Tiểu Ngũ rất thông minh, tớ làm hỏng, Tiểu Ngũ còn có thể giúp đỡ! Tiểu Ngũ, sau này tớ nhất định đều nghe theo sắp xếp của cậu!” Cung Ngũ gật đầu: “Ừ, có lẽ mấy ngày nay chủ Yến sẽ không được dễ chịu lắm, chắc chắn chú ấy sẽ nghĩ linh tinh. Yến Đại Bảo, đến lúc để cậu biểu hiện và chứng minh cậu là con gái ruột thân yêu của chú ấy rồi. Cậu an ủi chú ấy nhiều chút, nói với chú ấy thật ra cậu cũng muốn ở một mình, cảm thấy một mình rất tốt, tại sao phải kết hôn, còn phải cãi nhau gì nữa, chẳng tốt chút nào, cậu hiểu chưa?”
Yến Đại Bảo: “Ừ ừ, tớ biết rồi. Tiểu Ngũ cậu yên tâm đi, tớ bảo đảm khiến ba tớ cảm thấy tớ là cô con gái tốt nhất trên đời này! Là áo bông nhỏ thân thiết của ông ấy!” Có quân sự như Cung Ngũ, Yến Đại Bảo đấu trí đấu dũng với ba có tiến triển mới. Ngày nào Yến Đại Bảo cũng về nhà đúng giờ, đi học đúng giờ, cũng không liên lạc với Lý Nhất Địch, cứ về nhà là đi tìm ba. Yến Hồi đánh quyền có bể Cải Trắng Nhỏ đứng xem, Yến Hồi đánh mệt rồi cô bể nước cho ông ta uống, lúc ăn cơm còn gắp thức ăn cho Yến Hồi.
Quan trọng nhất là Yến Đại Bảo chủ động nói với Yến Hồi: “Ba, bây giờ con hoàn toàn nghĩ thông suốt rồi, sau này con sẽ không kết hôn, con sẽ luôn ở bên ba!” Yến Hồi không cảm thấy vui vẻ một chút nào, ông ta mím môi, nhìn Yến Đại Bảo một cái, sau đó thử nói: “Nhiều người kết hôn đều ly hôn như vậy...” Yến Đại Bảo gật đầu: “Đúng thế! Con ghét kết hôn! Cả đời này con sẽ không kết hôn, con chỉ cần ở bên ba và mẹ, anh còn có cả Tiểu Ngũ và Cải Trắng Nhỏ nữa!”
Yến Hồi nghĩ đến hình ảnh đó, vẫn cảm thấy Yến Đại Bảo thật đáng thương, người khác có đôi có cặp, chỉ có Yến Đại Bảo một mình... Tâm tìNHÂNày, rất phiền muộn rất thương cảm.
Mấy ngày nay Cung Ngũ và Công tước đại nhân còn liên tục ra đời vào đôi, lần nào đến cũng đón Cải Trắng Nhỏ ra ngoài, một nhà ba người cùng đi ra ngoài chơi. Lúc không có Cải Trắng Nhỏ ở bên, ông Yến cảm thấy rất nhàm chán, sự chú ý lại đặt lên người Yến Đại Bảo, cuối cùng ông ta cũng cảm thấy Yến Đại Bảo thật sự rất đáng thương.
Ngay cả thằng nhóc con kia cũng có vợ con dẫn ra ngoài khoe khoang, cuối cùng bảo bối Yến Đại Bảo nhà ông Yến lại cô đơn một mình, quá tệ!
Yến Hồi rất tức giận, nhưng đã nói rồi, mặt mũi là một thứ rất quan trọng, ông ta tuyệt đối sẽ không cúi đầu thỏa hiệp.
Hôn lễ của Công tước đại nhân và Cung Ngũ vẫn đang chuẩn bị sục sôi ngất trời, Triển Tiểu Liên vì con trai mình mà rất tích cực. Mặc dù Công tước đại nhân cũng đích thân làm việc, nhưng nhiều việc nhiều người, dù sao cũng phải có người giúp đỡ. Gần đây Yến Đại Bảo rất ngoan ngoãn. Cô không đi ra ngoài chơi, ngày nào cũng về nhà đúng giờ, đọc sách xong đi chơi với Cải Trắng Nhỏ.
Lúc cô chơi với Cải Trắng Nhỏ, Yến Hồi đứng ngay bên cạnh khoanh tay nhìn. Yến Đại Bảo nói với Cải Trắng Nhỏ: “Cải Trắng Nhỏ, sau khi lớn lên cháu cũng không cần kết hôn, kết hôn không tốt một chút nào, đến lúc đó lại sinh ra một Cải Trắng Nhỏ nữa phiền phức lắm, không vui tẹo nào cả.” Cung Ngũ gào thét xông đến, lập tức bể Cải Trắng Nhỏ lên, nói: “Sau này nếu như cải Trắng Nhỏ nhà chúng ta tìm được người đàn ông nó thích thì phải kết hôn! Yến Đại Bảo cậu đừng có dạy sai lệch Cải Trắng Nhỏ nhà chúng ta!” Yến Đại Bảo: “Không phải trước đó cậu còn nói kết hôn không tốt à?”
Cung Ngũ gật đầu: “Đúng thế, nếu như Cải Trắng Nhỏ không tìm được người đàn ông thích nó, nó lại thích người ta, đương nhiên không kết hôn là tốt nhất! Nhưng nếu như sau này nó tìm được người đàn ông tốt, chắc chắn tớ sẽ ủng hộ nó kết hôn! Hơn nữa, trên đời này phải hài hòa âm dương mới được, có người không kết hôn không sinh con, phải có người kết hôn sinh con, nếu không không phải là sẽ mất cân bằng dân số à? Ai cũng không kết hôn, đều không có đời tiếp theo. Yến Đại Bảo, cậu không kết hôn là sứ mệnh của cậu, Cải Trắng Nhỏ nhà chúng ta có sứ mệnh kết hôn!”
Nói xong cô ôm Cải Trắng Nhỏ chạy đi, “Anh Tiểu Bảo, Yến Đại Bảo dạy sai lệch Cải Trắng Nhỏ nhà chúng ta...” Yến Đại Bảo nhìn Yến Hồi, nói: “Cải Trắng Nhỏ bị bể đi rồi.” Mấy ngày nay Yến Hồi luôn nặng nề tâm sự, làm cái gì cũng không có sức. Theo như lời Triển Tiểu Liên nói, ông ta sắp đến tuổi mặt trời xuống núi rồi, ỉu xìu cũng là bình thường. Cứ rảnh rỗi là ông ta lại nhìn Yến Đại Bảo, nhìn đến nỗi Yến Đại Bảo rùng mình: “Ba, ba cứ nhìn con suốt như vậy làm gì hả?!” Ông Yến muốn nói lại thôi, cuối cùng lắc đầu, đi mất. Yến Đại Bảo: “...”
tieuthu_tienxuTruyện hay, mình thấy rất thực tế. Ít truyện khai thác nhân vật kiểu thực dụng như vậy. Văn phong logic chặt chẽ, nhiều đoạn cười rơi răng luôn. Đáng để cày. - sent 2023-08-03 23:11:42
autumn88Ựa hai cha con yến hồi làm tui thấy khó chịu xỉu - sent 2023-05-19 20:12:40
autumn88Nữ chính có trưởng thành k z? Tính tình vô tâm vô phế thực sự - sent 2023-05-18 17:12:23
Hằng NiKết thúc hơi bị lãng xẹt nha - sent 2023-01-26 15:20:35
Châu DiệpTừ c 500 trở đi mất xen kẻ rất nhiều c, đọc rất khó chịu kiểm tra dùm AD ưi - sent 2023-01-03 10:54:04