Công Tước full

Chương 1405: Chương 473.2 NIỀM VUI BẤT NGỜ (2)

/1519
Trước Tiếp
Đã mười ngày trôi qua, Sài Tranh Vanh vẫn chưa trở về, cũng chẳng có tin tức gì, dù sao anh ta cũng ra nước ngoài nên gọi điện thoại không được. Lam Anh đoản đối phương nhất định rất bận rộn, nên cũng không gọi quấy rầy.

Cô đến nhà anh ta dọn dẹp một lượt, cũng không biết khi nào anh ta trở về, sau khi nấu xong thức ăn thì để vào nồi điện làm ẩm lên rồi tự mang về ký túc xá.

Cuộc sống của năm tự đại học đối với rất nhiều người mà nói là rất nhàm chán, nhưng Lam Anh lại không cảm thấy như vậy, đơn giản mà phong phú, đó là câu trả lời của cô.

Cô có rất nhiều sách phải xem, rất nhiều kiến thức phải học, tại sao lại nhàm chán chứ?

Bây giờ cô cũng bắt đầu liệt kê việc kiếm sống vào lịch trình hằng ngày. Vì sau khi tốt nghiệp thì cũng là lúc cô mất đi nguồn kinh tế, cô phải tìm được cách kiếm tiền phù hợp với bản thân trong năm tư đại học này. Cô cảm thấy mình không giỏi nói chuyện, rõ ràng không phù hợp với công việc buôn bán. Tần Tiểu Ngư ở phòng bên cạnh trong ký túc xá ba lần bốn lượt kéo cô cùng kinh doanh, hợp tác bán bao cao su, nhưng Lam Anh cảm thấy bản thân không phù hợp, cô phải tự định vị cho bản thân mình.

Chuyện tìm công việc cô thật sự không biết nên làm thế nào, nên nghĩ tới nghĩ lui, đến thứ bảy lúc cô đi tìm bác sĩ tâm lý hỏi ý kiến của ông, hi vọng ông có thể đưa ra một ít lời khuyên cho mình. Bác sĩ tâm lý dừng ngay suy nghĩ của Lam Anh, ông hỏi: “Có ảnh hưởng đến các môn học ở trường của cháu không?”

Lam Anh: “Không ạ, môn học trong trường của cháu không thành vấn đề, cháu có thể bảo đảm. Bác cũng biết tình hình của cháu không giống người khác, sau khi cháu tốt nghiệp đại học thì phải sống độc lập, cũng bị mất đi nguồn kinh tế trong gia đình. Bây giờ trong tay cháu không có tiền, tiền học phí và sinh hoạt phỉ tuy cháu không cần lo lắng, nhưng một khi tốt nghiệp xong thì mọi chuyện sẽ khác.”

Bác sĩ gật đầu: “Bác hiểu, đây gọi là lo trước tính sau. Chuyện này bác rất ủng hộ. Sau khi vào năm tư thì đa số mọi người đều bắt đầu đi thực tập, Lam Anh cũng có thể bắt đầu thực tập. Lam Anh học ngoại ngữ, nếu đã học tiếng Anh trong thời gian dài, vậy thì bây giờ cứ mang nó ra mà dùng, Lam Anh cảm thấy thế nào?” “Ý bác nói cháu có thể tìm công việc liên quan đến tiếng Anh sao?”

Bác sĩ gật đầu: “Đúng vậy, học cái gì thì tận dụng cái đó, đúng lúc có thể tăng cường luyện tập nâng cao khả năng tiếng Anh của cháu, không phải sao?” “Tiếng Anh của cháu cũng khá tốt, chỉ là khẩu ngữ hơi kém một chút, nhưng cũng có thể nói chuyện được.” Bác sĩ mỉm cười: “Thế này, hôm nay thì e rằng không được, đợi ngày mai... ngày mốt, ngày một bác sẽ gọi cho cháu, cháu đừng tắt máy là được. Bác có một người bạn, là người phụ trách của công ty du lịch quốc tế, thường hay nhận các đoàn khách du lịch nước ngoài, có đôi lúc cần người gặp ông ấy còn phải tự đứng ra làm, rất bận rộn. Đặc biệt là thứ bảy và chủ nhật thì càng bận hơn, bác cảm thấy bác giới thiệu cháu là đang giúp đỡ ông ấy!”

Lam Anh kinh ngạc: “Thật sao? Vậy thì tốt quá rồi.” Nhưng cô lại lo lắng: “Cháu có ảnh hưởng đến bác không?” “Đứa trẻ này suy nghĩ nhiều rồi.” Bác sĩ cười ha ha nói: “Bác nói rồi, là bác đang giúp đỡ ông ấy, ông ấy phải cảm ơn bác sau đó mời bác một bữa cơm mới đúng. Đúng rồi, hai ngày này trở về cháu nhớ luyện thêm khẩu ngữ, chuẩn bị một chút nội dung giới thiệu bản thân đơn giản, đến lúc đó nhất định họ sẽ kiểm tra cháu một chút, bằng không đến lúc đó lại không nói được thì rất phiền phức, có đúng không?”

Lam Anh gật đầu: “Vâng, cháu sẽ trở về chuẩn bị.” Cô có chút hào hứng, cảm giác mà bác sĩ mang đến cho cô luôn rất tốt, rất đáng tin cậy. Lần nào ông cũng đồng ý giúp cô, Lam Anh có một cảm giác vô cùng cảm kích đối với ông. Sau khi cô trở về thì nhận được điện thoại của Sài Tranh Vanh, nói anh ta đã trở về, Lam Anh rất hào hứng, “Anh thật sự đã về rồi sao? Em đến tìm anh!” Cô vừa nói vừa xách túi chạy đến chỗ ở của Sài Tranh Vanh. Từ đó đến giờ, cô chưa từng có thói quen ngồi xe khi ra ngoài. Cô đang rất sốt ruột muốn chia sẻ tin tốt của mình với anh ta, sau khi cô tốt nghiệp đại học thì có thể kết hôn, cô có thể tự lựa chọn người đàn ông cho mình, không cần lo lắng chuyện gì khác. Sài Tranh Vanh đợi dưới lầu, vừa nhìn thấy cô chạy về phía này, anh ta lập tức bước qua đón, ôm lấy cô vào lòng ngay lập tức, anh ta nói: “Lam Anh, Lam Anh của anh...” Lam Anh nhắm mắt, ôm thật chặt lấy cổ anh ta, nói: “Tranh Vanh, em rất nhớ anh!”

Đây là lần đầu tiên sau một khoảng thời gian rất dài cô chủ động nói với anh ta rằng cô nhớ anh ta. Sài Tranh Vanh đột nhiên cảm thấy chuyến đi này là đúng đắn, bằng không, sao anh ta có thể nghe được cô nói ra những lời cảm động tuyệt vời này?

“Anh cũng nhớ em, nằm mơ cũng thấy nhớ. Nhưng tại anh ngốc, sau khi ra nước ngoài lại không biết mở mạng quốc tế cho điện thoại, mượn điện thoại của người khác thì không tiện. Xin lỗi, anh không thể gọi điện thoại hay gửi tin nhắn cho em được.” “Em biết mà. Anh có gọi cho em, em cũng không nghe máy, phí rất đắt. Chúng ta cũng đâu phải người có tiền.” Anh ta mỉm cười, “Anh kiếm tiền, sau này chúng ta sẽ từ từ trở thành người có tiền.” “Ừ.” Cô muốn nói với anh ta bản thân cũng muốn kiếm tiền, nhưng lại sợ đến lúc đó việc không thành, ngược lại cô sẽ thấy ngại ngùng, nên quyết định đợi sau khi bác sĩ gọi điện thoại cho cô thì mới nói cho anh ta biết.

“Đúng rồi, em vẫn còn chuyện muốn nói với anh...”

Cô muốn nói với anh ta rằng sau khi cô tốt nghiệp đại học thì có thể tính đến chuyện kết hôn, nhưng Sài Tranh Vanh đã trực tiếp bề ngang người cô bước lên lầu, cắt ngang lời cô: “Chúng ta làm chuyện của chúng ta trước, những chuyện khác để sau hẵng nói...”

Lâu ngày không gặp nên cả hai đều thấy nhớ, sự sốt ruột của anh ta có thể nhìn thấy rõ trong hành động. Lam Anh cảm thấy anh ta rất sốt ruột, cô liếc mắt nhìn anh ta, nói: “Anh làm gì mà sốt ruột thế?” Sài Tranh Vanh không quan tâm, hơi thở cũng gấp gáp như bước chân, cửa vừa mở thì đã đá ra, ôm lấy cô ngã lên giường. Đợi đến khi vui vẻ xong, hai người cũng không còn sức lực, ôm lấy nhau nằm trên giường nghỉ ngơi, cô lười biếng nói: “Tranh Vanh, anh ở bên ngoài vất vả không?” “Ông chủ vất vả hơn, vừa phải bàn công việc, vừa phải đi tiếp khách, ngày nào cũng say bí tỉ. Đột nhiên anh phát hiện làm ông chủ chẳng dễ dàng gì.”

Cô mỉm cười gật đầu: “Ừ, làm gì cũng không dễ dàng.” Sài Tranh Vanh nói: “Đúng rồi, anh định từ chức.” Cô mở mắt ra: “Mệt rồi sao? Vậy anh cứ từ chức đi, không được thì em đi tìm việc, em sẽ nuôi anh!” Sài Tranh Vanh lập tức bật cười, anh ta trở mình đè lên người cô: “Thật không? Lam Anh của anh sẽ nuối anh sao?”

Cô gật đầu: “Ừ, em nuôi anh.” Sài Tranh Vanh dịu dàng nhìn cô, sau đó cúi đầu hôn cô, “Cảm ơn, cảm ơn bảo bối của anh, còn muốn nuôi anh nữa, anh thật là hạnh phúc.” Lam Anh trừng to mắt: “Anh không đi làm thì ở nhà nghỉ ngơi, em nuôi anh không phải bình thường sao? Trước đó anh đi làm vất vả, phụ trách việc chi tiêu của cả hai người mà.” Anh ta gật đầu, nói: “Nhưng mà anh từ chức không phải là vì mệt, mà là muốn tự tìm việc để làm. Bây giờ trong tay anh có dành dụm được một chút tiền, cũng từng tuổi này rồi, không thể làm công cho người ta cả đời, như vậy, không phải sau này bảo bối của anh sẽ rất vất vả sao? Anh không muốn để em mệt mỏi như vậy, nên chuyện kiếm tiền cứ để cho anh, em chỉ cần phụ trách xinh đẹp và làm no bụng của anh là được rồi.” Lam Anh ôm lấy cổ anh ta, nói: “Ừ, anh muốn làm gì thì cứ làm, em ủng hộ anh.” Sài Tranh Vanh ôm lấy cô nằm ngang qua, “Anh thật hạnh phúc vì có được Lam Anh.”

Thân mật cả buổi, sau khi cô trở về chỗ ở mới nhở ra, hình như bản thân đã quên nói với anh ta chuyện sau khi tốt nghiệp có thể kết hôn.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
tieuthu_tienxuTruyện hay, mình thấy rất thực tế. Ít truyện khai thác nhân vật kiểu thực dụng như vậy. Văn phong logic chặt chẽ, nhiều đoạn cười rơi răng luôn. Đáng để cày. - sent 2023-08-03 23:11:42
autumn88Ựa hai cha con yến hồi làm tui thấy khó chịu xỉu - sent 2023-05-19 20:12:40
autumn88Nữ chính có trưởng thành k z? Tính tình vô tâm vô phế thực sự - sent 2023-05-18 17:12:23
Hằng NiKết thúc hơi bị lãng xẹt nha - sent 2023-01-26 15:20:35
Châu DiệpTừ c 500 trở đi mất xen kẻ rất nhiều c, đọc rất khó chịu kiểm tra dùm AD ưi - sent 2023-01-03 10:54:04
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương