Hai người chọn đồ xong, bởi vì thấy Cung Cửu Dương mua một đống đồ chơi nên hai người không mua nữa. Đến bệnh viện, quả nhiên thấy đồ Cung Cửu Dương mua chất đống ở trong một cái giỏ chuyên dùng để đựng quà, Cung Ngũ đang ngồi ăn ở trên giường, bên cạnh là một cô chăm sóc. Nhạc Mỹ Giảo sinh Bộ Tiểu Cửu xong đang ở cữ, Cung Ngũ chỉ có thể tự túc thôi. Thấy hai người bọn họ đi vào, Cung Ngũ hít mũi, hỏi: “Các cậu cũng mua đồ à? Nhiều quá, đừng mua nữa!” Cung Ngôn Đình đi từ bên ngoài vào, cầm khăn lông lau tay: “Tiểu Ngũ...” Anh nhìn thấy Đại Bảo và Lam Anh: “Đại Bảo và Lam Anh cũng đến à? Nhiều đồ quá, không mặc hết được.” Cung Ngũ nói: “Bên chỗ Tiểu Cửu vẫn còn một đống, không biết làm sao mới có thể mặc hết được.” Cung Ngôn Đình đến đây từ tối qua, canh giữ ở bên ngoài cả đêm. Lúc Nhạc Mỹ Giảo sinh anh cũng cùng Bộ Sinh canh giữ, bây giờ Cung Ngũ sinh, anh càng phải canh giữ. Công tước đại nhân chưa về, thậm chí ngay cả liên lạc cũng ít, nếu như anh không ở đây, chắc chắn Tiểu Ngũ sẽ buồn.
Yến Đại Bảo và Lam Anh nhẹ chân nhẹ tay chạy đi xem Cải Trắng Nhỏ. Cải Trắng Nhỏ vừa sinh ra không nhìn ra được có xinh hay không, còn nhỏ quá, hơn nữa còn đỏ hỏn. Mặc dù cô bé mặc quần áo nhỏ đáng yêu đội mũ nhỏ đáng yêu, nhưng khuôn mặt nhỏ bé nhăn nhúm không đẹp, may mà lông mi của cô bé dài, lúc ngủ, hàng mi dài rõ ràng từng sợi. Yến Đại Bảo còn giơ tay ra đó, giơ lên cho Lam Anh nhìn: “Dài thế này này!”
Lam Anh gật đầu: “Ừm, lớn lên chút nữa nhất định là một cô gái xinh đẹp.”
Yến Đại Bảo rất lo lắng: “Cái này thì khó nói!” Cung Ngũ: “Yến Đại Bảo, cậu muốn tớ tức chết đúng không? Sau khi Cải Trắng Nhỏ nhà tớ lớn lên, nhất định là một người đẹp siêu cấp, nếu cậu dám nói không phải, tớ sẽ không khách sáo với cậu!” Yến Đại Bảo hỏi Lam Anh: “Anh Anh, bây giờ Tiểu Ngũ không phải là phụ nữ có thai rồi, tớ có thể đánh cậu ấy không?” Lam Anh lắc đầu: “Dĩ nhiên không thể, bây giờ Tiểu Ngũ đang ở thời điểm yếu ớt nhất trong đời người phụ nữ, không những không thể đánh, chúng ta còn phải cẩn thận bảo vệ cậu ấy, tránh để tâm trạng cậu ấy không tốt, dễ bị mắc chứng trầm cảm sau sinh, rất nghiêm trọng.” Yến Đại Bảo mím môi, cẩn thận nhìn về phía Cung Ngũ, lập tức xin lỗi: “Tiểu Ngũ, tớ sai rồi, tớ không nên nói linh tinh, sau khi lớn lên Cải Trắng Nhỏ nhất định là đứa bé xinh đẹp nhất trên thế giới!” Cung Ngũ lạnh lùng liếc cố: “Nếu tớ bị mắc chứng trầm cảm sau sinh, nhất định là do bị Yến Đại Bảo chọc tức.” Yến Đại Bảo sợ hãi, vội vàng nói: “Sau này tớ không chọc giận cậu nữa. Tiểu Ngũ cậu đừng giận tớ được không?” “Xem biểu hiện của cậu đã.” Cung Ngũ mắng. Cung Ngôn bình thở dài: “Đừng dọa Đại Bảo nữa.”
Cải Trắng Nhỏ đột nhiên ọ ọe, Cung Ngũ vội vàng nói: “Anh Tư, anh đi xem đi!”
Lam Anh và Yến Đại Bảo căn bản không dám đụng vào Cải Trắng Nhỏ, nó mới chào đời, đến với cái thế giới này có một ngày, không ai dám động vào. Thật ra ban đầu Cung Ngôn Đình cũng không dám, nhưng bên cạnh không có ai khác nên anh buộc phải làm. Cô giúp việc và bảo mẫu đều không có mặt. Đêm qua Cung Ngôn Đình đã bể Cải Trắng Nhỏ một lần rồi, bây giờ cũng can đảm, cẩn thận bể Cải Trắng Nhỏ nhỏ xíu lên, mỗi bước đi đều cẩn thận từng li từng tí một, sau đó đưa đến trước mặt Cung Ngũ. Cung Ngũ kéo chăn ra, Cung Ngôn tình nhẹ nhàng đặt xuống, như trút được gánh nặng.
Cải Trắng Nhỏ cứ ọ ọe mãi, Cung Ngũ chuẩn bị cho nó bú. Yến Đại Bảo chồng cằm, tròn mắt ở bên cạnh nhìn, kinh ngạc: “Không có ai dạy nó, sao nó lại biết bú?”
Cô còn chu môi ra giống Cải Trắng Nhỏ bú mẹ nữa.
Cung Ngũ: “...”
Lam Anh vội vàng kéo cô qua: “Quên vừa nãy tớ nói gì rồi à?” Yến Đại Bảo vội vàng đi qua đó, nhưng vẫn nhìn chằm chằm bên này. Lúc cô giúp việc đến thấy Cải Trắng Nhỏ đã bú rồi thì cười nói: “Hôm qua học qua một lần, hôm nay đã biết rồi. Không tệ, Cải Trắng Nhỏ của chúng ta và mẹ đều rất giỏi.” Cung Ngũ cười: “Tôi cũng cảm thấy Cải Trắng Nhỏ rất thông minh, học một lần là đã biết. Tự bú được rồi.” Cung Ngôn Đình giơ tay thử nhiệt độ điều hòa, cảm thấy hơi lạnh, anh kéo rèm ra che đi một nửa, vừa vặn chắn gió thổi thẳng từ chính giữa điều hòa ra.
“Anh Tự, anh thật chu đáo.” Cung Ngũ ngẩng đầu lên nói.
Yến Đại Bảo vẫn nhìn chằm chằm, Lam Anh cảm thấy trẻ con bú mẹ thật đáng yêu, nhắm mắt lại, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, không thả lỏng chút nào.
Bọn họ đến không bao lâu thì Triển Tiểu Liên cũng đến: “Tiểu Ngũ.”
Cung Ngũ vội vàng ngẩng đầu lên: “Cô, cô đến sớm thể ạ?” Triển Tiểu Liên nói: “Đáng ra cô phải đến từ tối hôm qua rồi. Cô xin lỗi Tiểu Ngũ, lớn tuổi rồi, không đủ tinh lực. Cháu đừng giận cô nhé, cháu chịu khổ rồi.” Cung Ngũ lắc đầu: “Chịu khổ gì đâu ạ? Cháu rất ổn. Cô nhìn Cải Trắng Nhỏ của chúng ta đi, có đẹp không?” Cô bé nhắm hai mắt bú mẹ rồi ngủ, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt nhỏ nhắn, Triển Tiểu Liên nói: “Nhìn khuôn mặt này rất giống Đại Bảo lúc còn bé.” Yến Đại Bảo kinh hãi: “Lúc bé con khó coi như vậy sao?”
Cung Ngũ: “Yến Đại Bảo!”
Triển Tiểu Liên: “Lúc còn bé con còn xấu hơn, tối về mẹ tìm ảnh con lúc bé cho con xem, cho con biết con thế nào. Còn nói Cải Trắng Nhỏ khó coi? Con nhìn thấy ảnh con rồi sẽ biết rốt cuộc là ai khó coi.” Yến Đại Bảo cảm thấy mình lỡ lời, vội vàng che miệng trốn đi. Triển Tiểu Liên kéo ghế ngồi xuống bên cạnh nói chuyện với Cung Ngũ. Mọi người ở bệnh viện với Cung Ngũ một ngày, buổi tối mới trở về. Cung Ngũ nhắc nhở: “Ngày kia tớ xuất viện, ngày mai các cậu không cần đến nữa, lúc đi học nhớ ghi chép cẩn thận vào đẩy, sau này tớ phải học bù.”
Lam Anh gật đầu: “Được, không thành vấn đề, Tiểu Ngũ cứ nghỉ ngơi thật khỏe mạnh đi, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho bọn tớ, đừng khách sáo.” Yến Đại Bảo đợi Triển Tiểu Liên cùng đi, Lam Anh đi về trước. Cô chạy về, chạy đến nửa đường, không biết tại sao, cô quay đầu nhìn mấy lần, cảm thấy hình như mấy ngày trước đã nhìn thấy biển số của cái xe taxi đỗ cách đó không xa kia ở chỗ nào rồi, trùng hợp thể à? Cô dừng lại quay đầu nhìn mấy lần, sau đó nhìn thấy một người tài xế bước từ trên taxi xuống đến cửa hàng nhỏ bên đường mua thuốc lá. Lúc này cô mới cảm thấy mình nhạy cảm rồi. Lam Anh lắc đầu, quay người tiếp tục chạy bộ. Phó Thanh Ly nhìn qua cửa kính xe, đột nhiên phát hiện nên đổi xe rồi, không thể dùng mãi một chiếc xe được, cô thông minh như vậy, còn để cô gặp phải nữa, cô sẽ nghi ngờ. Hắn muốn cái gì? Phó Thanh Ly không biết, hắn chỉ muốn tìm một cái lý do để cho hắn tiếp tục sống mà không phải là như một cái xác không hồn. Nếu như không thể ôm cô, vậy thì nhìn cô chẳng phải là cách hắn an ủi mình sao, cứ nhìn cô như vậy, nhìn cô cảm nhận hỉ nộ ái ố trên cuộc đời, nhìn cô thưởng thức đủ hình thái trong cuộc đời, không mong cầu nhiều hơn, có lẽ hắn có thể tìm được cái cớ để chống đỡ tiếp. Lam Anh chạy vào khu nhà ở, xe taxi cũng dừng lại, Phó Thanh Ly nói: “Bác tài, sau này không cần đón tôi nữa. Đây là tiền xe, đây là phí vất vả, cảm ơn bác đã phối hợp nhiều ngày như vậy.” Tài xế phiền muộn, xem ra hắn từ bỏ rồi, ông lắc đầu: “Sau này cậu sẽ gặp cô gái mình thích, đừng treo cổ mãi trên một cái cây.” Phó Thanh Ly cười: “Vâng, tôi hiểu.”
tieuthu_tienxuTruyện hay, mình thấy rất thực tế. Ít truyện khai thác nhân vật kiểu thực dụng như vậy. Văn phong logic chặt chẽ, nhiều đoạn cười rơi răng luôn. Đáng để cày. - sent 2023-08-03 23:11:42
autumn88Ựa hai cha con yến hồi làm tui thấy khó chịu xỉu - sent 2023-05-19 20:12:40
autumn88Nữ chính có trưởng thành k z? Tính tình vô tâm vô phế thực sự - sent 2023-05-18 17:12:23
Hằng NiKết thúc hơi bị lãng xẹt nha - sent 2023-01-26 15:20:35
Châu DiệpTừ c 500 trở đi mất xen kẻ rất nhiều c, đọc rất khó chịu kiểm tra dùm AD ưi - sent 2023-01-03 10:54:04