Công Tước full

Chương 197: Dạo này bị nóng trong người .5

/1519
Trước Tiếp
Ăn sáng được một nửa, Cung Ngũ nhận được điện thoại của Yến Đại Bảo, giọng nói oang oang của Yến Đại Bảo truyền đến, “Tiểu Ngũ!”

Cung Ngũ ghét bỏ liếc nhìn điện thoại, rồi vội vàng để loa điện thoại cách xa lỗ tai một chút, “Đại Bảo, mới sáng sớm sao cậu đã lên cơn rồi thế?”

“Cậu đã khá hơn chút nào chưa? Tớ đang ở trường rồi, sao cậu còn chưa tới trường hả?”

Cung Ngũ nhăn mặt: “Hôm nay tớ không định đến trường.”

“Thế sao được?” Yến Đại Bảo gào ầm lên: “Người ta đến thăm cậu đấy, sao cậu lại không đi học hả? Buổi sáng toàn là học môn chuyên ngành, cậu không đến thật à? Cậu chưa khỏe hơn à?”

“Chưa khỏe cái đầu cậu! Được rồi được rồi, cậu đừng ầm ĩ nữa, tớ đến trường là được chứ gì!”

Bộ Sinh ngẩng đầu: “Em lại định đến trường à?”

“Yến Đại Bảo tưởng tôi đến trường rồi, nếu tôi không đi thì một ngày cậu ấy gọi đến năm mươi cuộc điện thoại. Tốt nhất là tôi đi thôi.”

“Lát nữa tôi cho người đưa em đi.”

Cung Ngũ cúi đầu ăn cơm: “Được.”

Cô xuống xe trước cổng trường. Tài xế của Bộ Sinh nói với cô sẽ đợi cô ở cổng trường. Đi một lúc trong khuôn viên trường, đột nhiên cô nghĩ đến chuyện tối qua vì ký túc xá bị cháy cho nên chưa kịp giải thích với Công Tước đại nhân. Bởi vì như thường lệ thì tối qua là lúc cô nói chuyện với Công Tước đại nhân.

Cô nhanh chóng lấy điện thoại ra, mở phần mềm kia ra xem, Công Tước đại nhân không gửi cho cô một tin nhắn nào. Cô giơ điện thoại lên trước mặt, nhìn chằm chằm vào thời gian gửi tin nhắn cuối cùng, đúng là không phải hôm qua, tối qua không có tin nhắn gì hết.

Giận rồi sao?

Trong đầu Cung Ngũ bất giác nhảy ra ba chữ cộng thêm một dấu hỏi chấm, có phải là Công Tước đại nhân giận cô thật rồi hay không?

Bởi vì cô không chào hỏi gì, cho nên anh giận thật rồi sao?

Cung Ngũ ôm đầu, cô là heo thật rồi, tối qua sao cô lại không nghĩ ra nói một tiếng với Công Tước đại nhân chứ? Ôi cha mẹ ơi, lần này không biết Công Tước đại nhân tức giận thế nào rồi?

Cô cầm điện thoại, hắng giọng, nói: [Anh Tiểu Bảo, tối qua em có chút chuyện nên không kịp nói một tiếng với anh. Anh không được giận đâu đấy, lần sau em sẽ chú ý hơn.]

Gửi xong, cô một lòng một dạ chờ câu trả lời.

Tin nhắn như chìm vào biển sâu, không có chút phản ứng gì.

Cung Ngũ: “…”

Hình như là giận thật rồi!

Ôi cha mẹ ơi, một người đàn ông trưởng thành như anh, sao lại nhỏ mọn như vậy chứ? Cô chỉ chẳng may quên mất thôi mà. Hơn nữa tối qua gặp phải chuyện lớn như vậy, cô quên cũng là bình thường, đồ nhỏ mọn!

Công Tước đại nhân nhỏ mọn, xì xì!

Tuy trong lòng nghĩ vậy, nhưng bàn tay Cung Ngũ vẫn rất thành thật, cầm điện thoại lên trả lời tiếp: [Anh Tiểu Bảo, em xin lỗi mà, sau này em đảm bảo sẽ kịp thời nói cho anh biết, anh đừng giận nữa mà! Anh Tiểu Bảo, anh Tiểu Bảo à. Anh là người đẹp trai nhất trên thế giới!

Vẫn không có động tĩnh gì.

Cung Ngũ: “…”

Tim gan cô như có lửa đốt, ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, cô phát hiện ra hình như mình đã bị Công Tước đại nhân xoay mòng mòng luôn rồi, nhìn ai cũng thấy giống anh ấy.

Lại cầm điện thoại: [Anh Tiểu Bảo, có phải anh ngủ nướng còn chưa dậy không? Mau dậy đi, nắng chiếu vào tận mông rồi!]

Lại một tin nhắn nữa: [Anh Tiểu Bảo, người ta đã xin lỗi rồi mà anh còn không trả lời lấy một tin nhắn à?]

Lại một tin nhắn: [Anh Tiểu Bảo em sắp giận rồi, em sắp không để ý đến anh nữa rồi đấy, anh định cứ thế mặc kệ em đấy à?]

Lại gửi tiếp: [Anh Tiểu Bảo, em giận thật rồi đấy!]

Tiếp tục gửi: [Em giận rồi!]

Tin cuối cùng: [Anh Tiểu Bảo anh trả lời đi mà!]

Tin cuối cuối cùng: [Bye bye!]

Tin cuối cuối cuối cùng: [Anh Tiểu Bảo, em sắp khóc rồi!]

Cung Ngũ đứng nguyên tại chỗ, tâm trạng ủ dột, vậy là tuyệt giao thật sao? Nhưng tiền của cô còn chưa lấy lại được mà? Quả nhiên là không thể với tới sắc đẹp được, điều đầu tiên cô nghĩ tới chính là tiền của cô.

Cô cầm điện thoại lên, do dự không biết có nên thương lượng với Công Tước đại nhân không. Tiền đầu tư của cô còn thu hồi lại được nữa không? Dù sao thì không còn giao tình nữa cho nên cũng không tiện để người ta giúp cô kiếm tiền nữa.

Cung Ngũ cầm điện thoại lên, quyết định gửi tin nhắn cuối cuối cuối cuối cùng: [Anh Tiểu Bảo, anh giận thật đấy à? Đừng mà, em đã xin lỗi rồi mà! Hu hu hu...]

Ôi cha mẹ ơi, đúng là không ai giống Công Tước đại nhân hết, phải làm sao đây? Cô đã sắp đến mức xuất hiện ảo giác đến nơi rồi.

Tại sao vẫn còn không để ý đến cô chứ?

“Tiểu Ngũ!”

Cung Ngũ liếc nhìn người đứng bên đường, cô đã đến mức xuất hiện ảo giác rồi? Cô có nên gọi Bộ Sinh tìm bác sĩ tâm lý cho cô không nhỉ?

“Tiểu Ngũ!”

Cung Ngũ dừng bước, quay đầu lại, nhanh chóng chạy qua đó, xoay quanh anh một vòng nhìn cho kỹ, sau đó nhảy sang bên cạnh một bước, “Đệch! Mình đã bị giày vò đến mức này rồi, sao đến gần rồi mà ảo giác vẫn chưa biến mất! Ôi trời, muốn đánh anh ta mấy cái cho bõ tức quá!”

Nói xong câu này, cô cất bước định đi, quyết định gửi tin nhắn cuối cuối cuối cuối cuối cùng: [Anh Tiểu Bảo, nếu anh còn không để ý đến em nữa thì em sẽ giận thật đấy!]

Công Tước đại nhân đã chắc chắn là cô gái này ngốc nghếch thật.

Anh kéo cô lại: “Tiểu Ngũ, là tôi. Không phải ảo giác.”

Cung Ngũ vẫn còn cầm điện thoại trong tay, mắt chớp chớp, thăm dò: “Anh Tiểu Bảo?”

Công Tước đại nhân gật đầu: “Ừm.”

Cung Ngũ gào to: “A a a a a... Anh Tiểu Bảo sao lại không để ý đến em? Em cứ tưởng mình xuất hiện ảo giác rồi. Dù sao thì anh cũng phải trả lời em chứ! Em cứ tưởng là anh giận thật rồi, sao anh lại làm thế chứ?”

“Tiểu Ngũ, Tiểu Ngũ bình tĩnh đi!” Công Tước đại nhân đặt tay lên vai cô, kéo cô vào trong lòng, vỗ nhẹ lên đầu cô, nói: “Đừng sợ, tôi đến đây rồi.”

Cung Ngũ vừa định nói mình không sợ, đột nhiên nghĩ ra không nên nói vậy, vì tai cô dán vào lồng ngực Công Tước đại nhân, chỉ cách một lớp áo sơ mi.

Yến Đại Bảo nói là cơ bắp là tiêu chuẩn của soái ca siêu cấp đó!

Cô lén cọ tai thử, thấy hơi cứng, có lẽ đây là một vòm ngực vững chãi đúng không?

Vừa nghĩ đến thôi Cung Ngũ đã cảm thấy trong cơ thể cuộn trào sục sôi. Cô lén giơ tay lên xoa lưng Công Tước đại nhân. Cơ thể Công Tước đại nhân cứng rắn quá, đúng là người ngày nào cũng tập luyện có khác!

Cô lại lén cọ tiếp, thoải mái quá, thì ra không phải là ảo giác, cuộc đời lại có ý nghĩa rồi, phải làm sao đây?

Cô muốn chảy máu mũi thì phải làm sao đây?

Cung Ngũ nghĩ vậy là bởi vì cô đột nhiên cảm thấy hình như mũi mình có thứ gì đó đang chảy ra ngoài, cô hít mũi thật mạnh, kết quả không hít được vào trong, cô sợ dính lên quần áo Công Tước đại nhân, cho nên cô dùng tay quệt một cái.

Cô nhìn vào máu trên ngón tay mình, nhàn nhạt nói: “Anh Tiểu Bảo, dạo này em bị nóng trong người, hình như lại chảy máu mũi nữa rồi.”
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
tieuthu_tienxuTruyện hay, mình thấy rất thực tế. Ít truyện khai thác nhân vật kiểu thực dụng như vậy. Văn phong logic chặt chẽ, nhiều đoạn cười rơi răng luôn. Đáng để cày. - sent 2023-08-03 23:11:42
autumn88Ựa hai cha con yến hồi làm tui thấy khó chịu xỉu - sent 2023-05-19 20:12:40
autumn88Nữ chính có trưởng thành k z? Tính tình vô tâm vô phế thực sự - sent 2023-05-18 17:12:23
Hằng NiKết thúc hơi bị lãng xẹt nha - sent 2023-01-26 15:20:35
Châu DiệpTừ c 500 trở đi mất xen kẻ rất nhiều c, đọc rất khó chịu kiểm tra dùm AD ưi - sent 2023-01-03 10:54:04
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương