Mặt mày Bộ Sinh vui hẳn lên, thở dài: “Đừng nói linh tinh, em có thể ăn được bao nhiêu chứ? Một mình em ăn phần ăn của mười người tôi cũng nuôi nổi.”
Cung Ngũ phồng má, “Vậy sao anh lại bày tỏ sắc mặt với tôi chứ? Chẳng phải tôi chỉ ăn hơi nhiều một chút thôi sao?” Cô vội bổ sung thêm một câu: “Tôi vẫn còn đang giận đó!”
Bộ Sinh đưa tay xoa hàng lông mày, nói: “Tiểu Ngũ, em không nhớ tôi sao?”
“Hả?” Cung Ngũ ngỡ ngàng: “Tôi nhớ chứ, hôm nay Lý Nhị thiếu nói xấu anh, tôi còn mắng anh ta nữa.”
“Không phải chỉ những việc này.” Bộ Sinh nhìn cô nói: “Tôi từng nói với em, tôi không thích em và những người đàn ông khác quá thân cận. Hai người bạn thân của em tôi có thể mặc kệ, nhưng người khác thì không được. Bất luận là Lý Nhị thiếu hay vị Phí tiên sinh hôm nay, tôi là vị hôn phu của em, sau này em sẽ đại diện cho bộ mặt của Bộ gia, hiểu không?”
Cung Ngũ nghiêm túc suy nghĩ một lúc, phản bác: “Lần trước anh nói với tôi, tôi đâu cùng Lý Nhị thiếu ra ngoài ăn cơm nữa.”
Bộ Sinh có chút bất đắc dĩ mỉm cười: “Tôi biết, chỉ là tôi… Chỉ là nhắc nhở em, hiểu không?” Cánh tay đặt trên đùi khẽ cử động, nắm lấy tay cô: “Tiểu Ngũ, cảm ơn em đã không giận tôi nữa.”
Cung Ngũ ngẩng đầu, trên mặt có vài phần kinh ngạc, cô lắc đầu: “Thua thì thua vậy, không sao đâu.” Cô lại thở dài: “Chỉ là chắc ông chủ sẽ cảm thấy tôi không thông minh nữa, vốn dĩ muốn nhân hôm nay biểu hiện thật tốt.”
Bộ Sinh nhìn cô, đột nhiên nói: “Đúng rồi, có một tin tốt muốn nói với em. Còn nhớ hơn chín trăm vạn lần trước em để ở chỗ tôi không?” Anh mỉm cười nói: “Tiền lãi tháng đầu tiên đã tính toán xong rồi. Em đoán xem được bao nhiêu?”
Anh vừa thốt ra câu này xong, đôi mắt Cung Ngũ sáng lên: “Năm nghìn tệ à?”
Bộ Sinh lắc đầu: “Tháng này thị trường cũng không tệ, nhiều hơn em tưởng tượng.”
Cung Ngũ vội hỏi: “Vậy một vạn à?”
Bộ Sinh mỉm cười nói: “Một vạn hai, em vui không?”
“Bộ Sinh anh thật lợi hại!” Cung Ngũ ra sức nắm chặt tay anh, nói: “Nhiều tiền quá!”
Bộ Sinh híp mắt, mỉm cười: “Ừm, rất nhiều tiền, em vui là được.”
Cung Ngũ đưa tay: “Tiền đâu?”
Bộ Sinh thở dài: “Tiểu Ngũ, hôm nay vốn định đến cổ vũ cho em, tôi đã đặt sẵn nhà hàng vào ngày mai, định cho em một bất ngờ. Kết quả hôm nay đành nói ra để làm em vui, ai bảo tôi làm hỏng trận đấu của Tiểu Ngũ chúng ta chứ?”
Nghe anh nói cũng có lý, Cung Ngũ gật đầu: “Vậy được rồi. Nhưng nhà hàng mà anh đặt đều rất khó ăn!”
“Nhà hàng buffet, có tất cả các món ăn vặt mà em thích.” Bộ Sinh chủ động nói: “Tôi đi ăn với em, được không?”
Cung Ngũ nhướng nhướng đôi lông mày xinh đẹp, nói: “Được thôi, nể tình anh có thành ý như vậy nên tôi miễn cưỡng đồng ý đó.”
Xe chạy ổn định trên cung đường núi Cung Thành, khung cảnh ngoài cửa sổ vụt qua nhanh chóng. Ngọn đèn trước cửa lớn Cung gia càng thêm sáng tỏ, Cung Ngũ nhìn chiếc đèn đó, tay chống cằm nghĩ.
Bộ Sinh nghiêng đầu nhìn cô một cái, bàn tay nắm lấy tay cô hơi siết chặt, “Tiểu Ngũ.”
“Hở?” Cô đáp một tiếng, nhìn anh: “Sao thế?”
Bộ Sinh mỉm cười, “Không có gì, sợ em vẫn còn giận.”
“Tôi rất ổn mà.” Cung Ngũ che miệng, ngáp một cái thật dài, nghiêng đầu tựa lên ghế xe, nhìn anh nói: “Bộ Sinh, đột nhiên tôi cảm thấy, anh là vị hôn phu của tôi thật tốt!”
Hiếm khi cô chủ động khen anh một câu, Bộ Sinh thoáng có chút kinh ngạc, “Sao đột nhiên lại có cảm giác như thế?”
Cung Ngũ lắc lư đôi chân nhỏ của mình, nói: “Vốn dĩ là vậy mà!” Cô mỉm cười với anh, nói: “Tôi cảm thấy Bộ Sinh vô cùng đẹp trai.”
Bộ Sinh cầm bàn tay của cô lên: “Tiểu Ngũ cũng rất xinh đẹp.”
Cung Ngũ có chút đắc ý, nói: “Hôm nay đã có người khen tôi xinh đẹp đó!”
Bộ Sinh ngước mắt: “Ồ, ai khen Tiểu Ngũ xinh đẹp vậy?”
“Chính là Mr Con Lười người đánh bida với tôi đó!” Cô có chút hưng phấn, mở to mắt tròn xoe nhìn Bộ Sinh: “Anh nhìn thấy chưa? Nhìn thấy chưa? Anh ta có phải luôn chậm rì rì không? Có phải khiến người ta rất sốt ruột không?”
Bộ Sinh hơi nhíu mày: “Đừng tự đánh giá người khác như thế, như vậy không tốt đâu.”
Cung Ngũ bĩu môi: “Sao chứ? Người ta chỉ nói sự thật thôi mà, sao lại không được chứ? Anh ta vốn cứ chậm rì rì, đánh một ván bida với tôi cũng phải tốn một tiếng đến bảy mươi phút.”
Bộ Sinh mỉm cười: “Vậy quả là chậm thật.”
Cô ríu rít học theo động tác của Phí tiên sinh, học xong bản thân tự bật cười ngã lăn ra ghế, suýt chút nữa thì đá hỏng cả cửa xe.
Bộ Sinh mỉm cười nhìn cô, đột nhiên lên tiếng: “Đôi mắt của Tiểu Ngũ giống ai vậy? Nhìn không giống đôi mắt ba em.”
Cung Ngũ hất cằm, ngữ khí và biểu cảm mang theo vài phần kiêu ngạo, nói: “Đương nhiên giống mẹ tôi rồi, mẹ tôi rất xinh đẹp, là một đại mỹ nhân. Năm xưa mẹ tôi là một người mẫu siêu cấp xinh đẹp đó!”
Nhạc Mỹ Giảo quả thật rất xinh đẹp, bằng không năm xưa đã không thể hớp hồn được Cung Truyền Thế - người đã mất vợ nhiều năm.
“Chẳng trách đẹp như vậy.” Bộ Sinh mỉm cười nói.
Anh nhìn chăm chú vào đôi mắt cô, đưa tay sờ lên gương mặt cô, làn da của thiếu nữ trơn mượt mềm mại.
Cung Ngũ tròn xoe mắt, hét thành tiếng: “Không cho anh hôn tôi!”
Ánh mắt Bộ Sinh nhìn cô hơi lay động, sau đó anh buông tay, ngồi thẳng người lại, nhìn về phía trước, nói: “Được, không hôn.”
Cung Ngũ lại bày biểu cảm mắt cô có thể nhìn thấu tất cả, mím môi, lườm Bộ Sinh một cái.
Xe dừng lại trong sân Cung gia, Cung Ngũ đưa tay đẩy cửa bước xuống, “Tôi đi đây, bye bye!”
Cánh tay đẩy cửa xe của Bộ Sinh chỉ kịp đẩy ra được một nửa, cô đã chạy vào trong rồi.
Cánh tay anh từ tư thế đẩy cửa chuyển thành đóng cửa lại, ý cười nhàn nhạt trên mặt cũng dần biến mất.
Tài xế thông qua kính chiếu hậu nhìn anh một cái, “Ngài Bộ, bây giờ ngài muốn đi đâu?”
Bộ Sinh kéo ống tay áo ra nhìn đồng hồ, nói: “Đến Tạo Tinh.”
“Giờ này... Ngài Bộ có cần gọi một cuộc điện thoại xác nhận trước không ạ? Lỡ như Cô Nhạc không ở đó thì sao?” Tài xế nhắc nhở.
Bộ Sinh nhếch miệng: “Cô ấy nhất định còn ở đó.”
Tài xế gật đầu: “Vâng, ngài Bộ.”
Công ty người mẫu Tạo Tinh sớm đã đến giờ tan ca, tiếp tân đã về hết, chỉ còn bảo vệ ở lại canh trước cửa lớn. Tài xế xuống xe đăng ký, sau đó lái xe vào trong.
Bộ Sinh xuống xe, ngẩng đầu lên, nhìn thấy trên lầu bảy vẫn còn ánh đèn. Anh đưa tay sửa sang lại bộ vest, cất bước đi vào cửa lớn.
Nhạc Mỹ Giảo đang mở xem chồng tài liệu dày cộm về những người mẫu mới. Lúc nghe thấy tiếng gõ cửa còn hơi sửng sốt, bà ngẩng đầu nhìn ra phía cửa: “Ai đó?”
Giọng của Bộ Sinh vang lên bên ngoài cửa: “Là tôi.” Sau đó anh lại nói thêm một câu: “Bộ Sinh.”
Nhạc Mỹ Giảo nhíu mày, bà hơi do dự một chút, sau đó đứng lên bước qua, vặn khóa cửa, đưa tay mở ra, “Cậu đến làm gì?”
Bộ Sinh đứng trước cửa, bộ vest trên người phẳng phiu, nhìn chằm chằm vào đôi mắt bà, mỉm cười nói: “Tôi có chuyện muốn gặp em.”
tieuthu_tienxuTruyện hay, mình thấy rất thực tế. Ít truyện khai thác nhân vật kiểu thực dụng như vậy. Văn phong logic chặt chẽ, nhiều đoạn cười rơi răng luôn. Đáng để cày. - sent 2023-08-03 23:11:42
autumn88Ựa hai cha con yến hồi làm tui thấy khó chịu xỉu - sent 2023-05-19 20:12:40
autumn88Nữ chính có trưởng thành k z? Tính tình vô tâm vô phế thực sự - sent 2023-05-18 17:12:23
Hằng NiKết thúc hơi bị lãng xẹt nha - sent 2023-01-26 15:20:35
Châu DiệpTừ c 500 trở đi mất xen kẻ rất nhiều c, đọc rất khó chịu kiểm tra dùm AD ưi - sent 2023-01-03 10:54:04