Khi Công Tước đại nhân nghe thấy động tĩnh bước vào thì nhìn thấy cô ngoan ngoãn nằm trong chăn vẫn chưa dậy.
Công Tước đại nhân ngồi xuống bên giường, giơ tay kéo chăn đang phủ trên đầu cô ra: “Tiểu Ngũ? Tiểu Ngũ dậy đi, em còn chưa ăn sáng…”
Cung Ngũ mơ màng mở mắt, nhìn anh một cái, đột nhiên giơ tay ôm lấy anh, nở nụ cười ngốc nghếch: “Anh Tiểu Bảo vẫn chưa đi sao?”
Công Tước đại nhân: “…”
Cứ thế ôm lấy anh mà ngủ, Công Tước đại nhân giơ tay kéo chăn qua, che đi bờ vai trần của cô, kéo cánh tay cô xuống, “Tiểu Ngũ, thế này sẽ bị cảm lạnh, mau dậy đi.”
Cung Ngũ ôm anh không cử động, tiếp tục ngủ, cứ thế kéo dài đến một tiếng sau, mười một giờ trưa, lúc này cô mới thức dậy, tinh thần mới thật sự tỉnh táo.
Nhưng cô nhìn thấy ánh mắt Công Tước đại nhân có chút buồn bã.
Công Tước đại nhân cúi đầu hôn cô một cái, mỉm cười hỏi: “Sao rồi?”
Cung Ngũ định lên án, nhưng vừa nghĩ đến những gì mình đã nói, cô liền không nói nên lời, sau cùng chỉ có thể nói: “Anh Tiểu Bảo, em đói rồi!”
Công Tước đại nhân gật đầu: “Vậy dậy đi, dậy rồi chúng ta đi ăn, được không?”
Cung Ngũ chỉ tay ra cửa, “Anh Tiểu Bảo anh ra ngoài trước đi.”
Công Tước đại nhân chau mày, “Sao thế?”
“Em phải mặc đồ!”
Công Tước đại nhân cười: “Cả người Tiểu Ngũ từ trên xuống dưới, anh đều sờ qua hôn qua, còn cái gì phải giấu anh nữa?”
Cung Ngũ: “…”
Cái này… quả thật không còn gì để phản bác.
Sau cùng, cô kéo từng món đồ vào trong chăn, kiên quyết không để cho Công Tước đại nhân thấy.
Bữa sáng và bữa trưa của Cung Ngũ ăn cùng một lúc. Diễn cả đêm bộ phim hành động tình cảm, sức lực tiêu hao rất lớn, thức ăn vừa đến, cô liền ăn ngấu nghiến.
Lúc ăn được một nửa, Yến Đại Bảo khí thế hùng hồn như một con hổ chạy vào, nhìn chằm chằm Cung Ngũ: “Tiểu Ngũ, tôi hôm qua cậu đã bảo sẽ về ký túc xá ngủ, sao lại không trở về?”
Cung Ngũ vừa ăn vừa giơ tay chỉ vào Công Tước đại nhân, nói: “Cậu hỏi anh Tiểu Bảo, anh ấy biết!”
Công Tước đại nhân: “…”
Anh vỗ trán, nhất thời không tìm được lời nào để giải thích.
Yến Hồi đầu đội bình hoa, lại lắc lư xuất hiện, miệng còn nhắc mãi: “Yến Đại Bảo, đồ xấu xí đó bị người ta dụ lên giường rồi… Đó là biểu hiện của sự không tự trọng, đồ ngu ngốc bị người ta mê hoặc. Yến Đại Bảo, con tuyệt đối đừng học theo nó, đến lúc đó bị người ta làm cho bụng to ra thì rất mất mặt…”
“Chú Yến, là cháu dụ anh Tiểu Bảo mà.”
Yến Hồi mỉm cười ác ý: “Như nhau thôi, mày bị dụ dỗ, nó cũng bị dụ dỗ, kẻ tám lạng người nửa cân, ha ha ha… Vẫn là Yến Đại Bảo của ông đây tốt. Yến Đại Bảo, nhìn thấy chưa? Sau này tuyệt đối đừng học theo đồ xấu xí kia, bị đàn ông dùng lời ngon tiếng ngọt dụ lên giường, ngu xuẩn!”
Yến Đại Bảo khoanh tay, “Ba! Ba lại xuất hiện để người khác thấy khó chịu à? Anh và Tiểu Ngũ sau này sẽ kết hôn với nhau, hơn nữa là Tiểu Ngũ dụ dỗ anh, không giống nhau đâu!”
“Yến Đại Bảo, con đừng có ngốc, đằng nào thì cũng giống nhau, quan tâm chuyện bọn nó ai lừa ai làm gì, chỉ có con gái ngu ngốc mới bị người ta lừa lên giường, cái này con nhất định phải nhớ!”
“Ba, ba không thể nói anh và Tiểu Ngũ như vậy, con còn đang đợi Tiểu Ngũ mau chóng sinh một cục cưng để chơi với con. Ba nói vậy, Tiểu Ngũ sao có thể sinh em bé?”
Yến Hồi vừa nghe, lập tức nịnh hót: “Yến Đại Bảo, con muốn có trẻ con chơi cùng à? Cái này rất đơn giản, ba sẽ tìm một đứa xinh xắn cho con chơi, để hàng ngày con hóa trang cho nó thành em bé, có được không?”
Yến Đại Bảo mím môi trừng mắt, nhìn chằm chằm Yến Hồi, một hồi sau mới nói: “Không cần, mami nói rồi, cục cưng của anh Tiểu Bảo sau này nhất định sẽ là một đứa trẻ xinh xắn nhất thế giới này!”
Yến Hồi vừa nghe, lập tức nổi giận, “Cái gì? Bà tám chết tiệt đó, dựa vào cái gì mà nói như vậy? Yến Đại Bảo, bảo bối của con sau này mới là đứa trẻ xinh xắn nhất thế giới!”
“Ba chẳng cho con cơ hội yêu đương thì lấy đâu ra em bé? Chỉ có nam kết hôn với nữ mới có thể sinh ra em bé thôi!”
Yến Hồi: “…”
Ông ta híp mắt, vội vàng nói: “Kiên quyết không kết hôn, kết hôn có ý nghĩa gì chứ? Không vui đâu, Yến Đại Bảo, tuyệt đối đừng kết hôn, đừng bị đám đàn ông thối đó lừa, đó là chuyện những kẻ cặn bã mới làm, bị lừa lên giường thì càng ngu ngốc hơn!”
Cung Ngũ bĩu môi, cô bị lừa lên giường sao? Cô là đứa ngu ngốc à?
Còn chưa đợi cô mở miệng chỉ trích, Công Tước đại nhân đột nhiên mở miệng: “Tôi bị Tiểu Ngũ lừa gạt!”
Cung Ngũ kinh ngạc, suy nghĩ kỹ lại, lại lần nữa không biết nên nói thế nào. Công Tước đại nhân là người ngu ngốc, còn cô lại là kẻ xấu xa lừa gạt Công Tước đại nhân. Đột nhiên cảm thấy mình thật cầm thú!
Không chỉ có cô, sau khi Yến Đại Bảo nghe xong lời của ba cô nói, ánh mắt nhìn Cung Ngũ cũng có chút không đúng. Rồi cô lại nhìn Công Tước đại nhân, suýt chút bật khóc, anh trai đáng thương của cô, bị Tiểu Ngũ lừa lên giường, Tiểu Ngũ đúng là xấu xa!
Cung Ngũ: “…”
Yến Hồi nhìn biểu cảm của Yến Đại Bảo, tại sao Yến Đại Bảo lại không cùng ông ta căm phẫn mắng thằng ranh kia mà còn nhìn nó bằng ánh mắt đồng cảm?
Sao đồ xấu xí kia không ném đĩa vào đầu thằng ranh con đó, mắng nó là đồ cặn bã?
Sao đồ xấu xí kia bị lừa mà lại nhìn thằng ranh con đó bằng ánh mắt đồng cảm như vậy?
Ngài Yến cứ cảm thấy có gì đó không đúng.
Yến Đại Bảo ngồi xuống bên cạnh Công Tước đại nhân, phân thành hai phe rõ ràng với Cung Ngũ.
“Tiểu Ngũ! Có phải cậu nên bày tỏ chút thái độ không?”
“Bày tỏ thái độ gì?”
Yến Đại Bảo lớn tiếng nói: “Cậu lừa anh tớ lên giường, để chứng minh cậu không phải là kẻ xấu xa, chẳng phải cậu nên viết giấy đảm bảo gì đó sao? Nếu không, lỡ ngày nào đó cậu thích người khác rồi đá anh tớ đi, anh tớ không phải đã bị cậu ăn sạch hết rồi sao?”
Cung Ngũ kinh ngạc: “Tớ là loại người đó à?”
“Đúng vậy! Hôm qua cậu còn nói vậy mà, sau này không nhất định sẽ kết hôn với anh tớ, còn nói sau này có thể cậu sẽ thích người khác. Lỡ khi anh tớ già nua yếu ớt, cậu không cần anh tớ nữa, vứt bỏ anh tớ, anh ấy phải làm sao? Tìm ai để mắng đây? Cậu đúng là Trần Thế Mỹ!”
Cung Ngũ cảm thấy lồng ngực như bị rất nhiều con dao đâm vào, cô giơ tay lau mồ hôi trên chóp mũi, nói: “Yến Đại Bảo, tớ nhất định sẽ chịu trách nhiệm với anh Tiểu Bảo!”
Yến Hồi nghe xong phun đồ ăn ra ngoài, vội vàng lấy khăn lau miệng, rất có tâm ném khăn vào thùng rác, nhắc nhở: “Này, đồ xấu xí, ngược… ngược rồi…”
Yến Đại Bảo tức giận đùng đùng nhìn Yến Hồi: “Ba, ở đây không có chuyện của ba, đây là chuyện của con và Tiểu Ngũ, con phải thay anh giành lấy quyền lợi!”
Yến Hồi vội vàng gật đầu, cầm lấy bình hoa lùi về phía sau, lùi đến một góc ở hành lang, nhìn Đại Bảo của ông ta làm thế nào để thay thằng ranh con kia đòi quyền lợi.
tieuthu_tienxuTruyện hay, mình thấy rất thực tế. Ít truyện khai thác nhân vật kiểu thực dụng như vậy. Văn phong logic chặt chẽ, nhiều đoạn cười rơi răng luôn. Đáng để cày. - sent 2023-08-03 23:11:42
autumn88Ựa hai cha con yến hồi làm tui thấy khó chịu xỉu - sent 2023-05-19 20:12:40
autumn88Nữ chính có trưởng thành k z? Tính tình vô tâm vô phế thực sự - sent 2023-05-18 17:12:23
Hằng NiKết thúc hơi bị lãng xẹt nha - sent 2023-01-26 15:20:35
Châu DiệpTừ c 500 trở đi mất xen kẻ rất nhiều c, đọc rất khó chịu kiểm tra dùm AD ưi - sent 2023-01-03 10:54:04