Bên này Yến Đại Bảo giáo huấn Lý Nhất Địch, bên kia Cung Ngũ bị Công tước đại nhân đè xuống ngoan ngoãn ngồi trên ghế, Công tước đại nhân hỏi: “Tiểu Ngũ có gì muốn nói không?”
Anh còn lắc lư quyển sổ trong tay, “Tiểu Ngũ giải thích thế nào?”
Cung Ngũ mím môi, đôi mắt vô tội xinh như hoa trừng to, nỗ lực nhìn Công tước đại nhân.
Công tước đại nhân hôm nay không nhịn nữa, “Anh biết đôi mắt Tiểu Ngũ rất xinh đẹp, nhưng hôm nay nhìn anh như vậy cũng vô ích, Tiểu Ngũ phải nói rõ ràng!”
Cung Ngũ: “…”
“Anh không cảm thấy mình có chỗ nào thua những người đó, nhưng Tiểu Ngũ vẫn tìm người dự bị cho mình, điều này khiến anh rất buồn. Anh có chỗ nào không đủ tốt, Tiểu Ngũ có thể nói với anh…”
Cảm giác áy náy lập tức bao trùm lấy cô, cô đứng dậy đi đến trước mặt Công tước đại nhân, nhưng anh lại lùi ra sau một bước, tránh né cái ôm của cô, tiếp tục nói: “Tiểu Ngũ chê anh phiền đúng không? Là cảm thấy sờ cũng sờ rồi, hôn cũng hôn rồi, ngủ cũng ngủ rồi, vì không còn cảm giác mới mẻ nên không cần anh nữa, đúng không?”
Cung Ngũ càng áy náy, “Anh Tiểu Bảo… em không có…”
Công tước đại nhân giơ quyển sổ trên tay lên, hỏi: “Đây là cái gì? Anh rõ ràng nghe thấy Tiểu Ngũ nói, Tiểu Ngũ đang tìm người dự bị.”
Cung Ngũ vội vàng sà qua người anh, động tác rất nhanh, Công tước đại nhân sợ cô bị ngã nên đứng yên không cử động. Cung Ngũ giơ tay ôm lấy eo anh, ngước mặt, nhíu chân mày, mặt đáng thương nói: “Anh Tiểu Bảo, em chỉ nói đùa thôi, không tìm dự bị gì cả. Em chỉ thích mỗi anh Tiểu Bảo thôi!”
Công tước đại nhân một tay đỡ lấy người cô, rũ mắt nhìn cô, Cung Ngũ sốt ruột, “Anh Tiểu Bảo…”
Công tước đại nhân vẫn không để ý đến cô, Cung Ngũ vội vàng trèo lên người anh, “Anh Tiểu Bảo…” rồi hôn lên mặt anh.
Theo kinh nghiệm lúc trước, chỉ cần chủ động một chút là sẽ nhanh chóng hòa hợp lại. Nhưng lần này Cung Ngũ hôn cả buổi, biểu cảm trên mặt Công tước đại nhân vẫn rất nghiêm nghị.
“Anh Tiểu Bảo, có phải anh thật sự giận em rồi không? Nhưng mà em thật sự không tìm người dự bị. Em đi học ở Gaddles, nếu em thật sự tìm người thì em phải tìm ở Gaddles, em tìm ở Thanh Thành làm gì? Em cũng đâu có đem đi được, có đúng không?”
Gân xanh trên trán Công tước đại nhân nổi lên cuồn cuộn, anh hít một hơi thật sâu: “Nói như vậy, trở về Gaddles, Tiểu Ngũ còn định tìm thêm một ít?”
“Anh Tiểu Bảo, anh nói vậy là sai rồi, em chỉ có anh Tiểu Bảo thôi, sao em có thể làm vậy? Anh Tiểu Bảo phải tin em, em không phải là người một dạ hai lòng.”
Công tước đại nhân vẫn nhìn cô, giơ quyển sổ lên, “Vậy Tiểu Ngũ giải thích thế nào về những người trong đây?”
Cung Ngũ lại bắt đầu mím môi không nói gì.
Công tước đại nhân xoay người bỏ đi, Cung Ngũ vội vàng ôm lấy anh, “Anh Tiểu Bảo, em nói thì được phải không?”
Công tước đại nhân xoay đầu nhìn cô, Cung Ngũ đành phải nói: “Thật ra, thật ra là tìm giúp cho Yến Đại Bảo.”
“Cái gì? Đại Bảo?” Công tước đại nhân nhíu mày.
Cung Ngũ gật đầu,”Vâng, là tìm giúp cho Yến Đại Bảo. Em phát hiện sau khi em xuất ngoại, Đại Bảo rất cô đơn, cậu ấy lại chẳng tìm bạn khác, trước đó còn nổi giận với em, nói em ở bên cạnh anh Tiểu Bảo rồi không quan tâm cậu ấy nữa. Em rất đau lòng, em cảm thấy Yến Đại Bảo có thể tìm một người bạn trai, là vậy đó.”
“Vậy đột nhiên đòi mở tiệc là vì Đại Bảo?” Công tước đại nhân hỏi.
Cung Ngũ vội vàng gật đầu: “Đúng đúng. Anh Tiểu Bảo, anh còn giận em không?”
Công tước đại nhân giơ tay kéo cô ra khỏi người anh, nói: “Vẫn giận.”
“Tại sao? Em đã nói với anh Tiểu Bảo rồi mà!”
“Tại sao Tiểu Ngũ không nói sớm với anh?”
“Vì Yến Đại Bảo nói, anh Tiểu Bảo nhất định sẽ tố cáo với chú Yến.”
Công tước đại nhân suy nghĩ một chút, sau đó mỉm cười với cô: “Không sao, chuyện như vậy người làm anh trai như anh sao có thể tố cáo? Đó là chuyện tốt, Tiểu Ngũ suy nghĩ cho bạn mình, anh rất vui.”
Cung Ngũ nhìn anh có chút nghi ngờ, “Anh Tiểu Bảo không giận nữa à?”
Công tước đại nhân gật đầu: “Ừ không giận nữa.” Anh đưa quyển sổ cho cô: “Không sao, anh không nói. Nhưng mà Tiểu Ngũ cũng đừng nói với anh Lý, để tránh việc sau này anh ấy chế giễu anh, có được không?”
Cung Ngũ tươi cười, có chút hào hứng: “Chúng ta đã làm hòa rồi đúng không? Thật là tốt quá!”
Công tước đại nhân gật đầu: “Ừ, hòa rồi, không giận nữa.”
Công tước đại nhân giơ tay đỡ lấy sau lưng cô, chặn lấy môi cô, hôn thật mạnh một cái, “Sau này Tiểu Ngũ có chuyện gì nhớ nói cho anh biết.”
Cung Ngũ nhanh chóng gật đầu: “Vâng, vâng.” Cô suy nghĩ rồi lại nói: “Nhưng anh Tiểu Bảo không đồng ý thì phải làm sao?”
Công tước đại nhân mỉm cười, “Chỉ cần không phải là làm chuyện xấu, bất luận Tiểu Ngũ làm gì anh cũng đồng ý.”
Cô cầm lấy quyển sổ, vui vẻ chạy ra ngoài, đi tìm Yến Đại Bảo khắp nơi, cuối cùng tìm thấy Yến Đại Bảo ở ngoài cửa. Yến Đại Bảo đung đưa chân, nghiêm chỉnh giáo huấn Lý Nhất Địch.
Cung Ngũ thò đầu ra, trèo lên khung cửa, “Yến Đại Bảo!”
“Được rồi, anh Bánh Bao tự đi chơi đi, em đi xem khách bên đó đây.”
“Đại Bảo!” Lý Nhất Địch đứng dậy, Yến Đại Bảo đã chạy đi cùng Cung Ngũ.
Lý Nhất Địch: “…”
Tuy bữa tiệc được tổ chức bình thường, Yến Đại Bảo còn đặc biệt lên sân khấu biểu diễn một tiết mục nhưng không ngờ chẳng thu hút được ai. Những người cô chủ động bắt chuyện đều chạy vào nhà vệ sinh rồi không thấy đi ra.
Trong nhà vệ sinh nam của nhà họ Yến, bốn người thanh niên tuấn tú anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, không nói nên lời.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, Yến Đại Bảo buồn bã nói: “Tiểu Ngũ, cậu có cảm thấy có thể tớ sẽ không gả đi được không? Chẳng có ai thích tớ cả!”
Cung Ngũ nghĩ đến điểm đỏ xuất hiện ở khắp mọi nơi kia, nói: “Tớ cảm thấy có rất nhiều người thích cậu, nhưng mà chú Yến lại không thích!”
Yến Đại Bảo thở dài: “Đúng rồi đấy!”
Sau khi bữa tiệc kết thúc, Yến Đại Bảo đưa Cung Ngũ về nhà. Công tước đại nhân muốn đưa nhưng cô lấy lí do là muốn tới thăm Bộ Tiểu Bát. Cuối cùng Công tước đại nhân đành phải đưa cả hai người đi.
Bộ Tiểu Bát vừa thức giấc nên tinh thần đang tốt, đôi mắt đen lấp lánh, miệng toe toét nhìn ai cũng cười.
Hai ngày không gặp, Bộ Tiểu Bát cứng cáp hơn, nhìn cũng đáng yêu hơn, Yến Đại Bảo vừa nhìn thấy đã muốn bế. Cô giúp việc cẩn thận để em bé vào lòng cô, cô ôm chặt không chịu buông tay, sống chết đòi bế Bộ Tiểu Bát về nhà.
Cung Ngũ lập tức sốt ruột: “Không được, đây là em trai tớ, nếu cậu bế đi, tớ sẽ tức giận!”
Yến Đại Bảo ngại ngùng nói: “Tớ chỉ nói thôi mà, sao cậu tin là thật chứ? Ha ha… này này, Tiểu Bát mập sau này phải ăn nhiều một chút.”
Gương mặt nhỏ của Bộ Tiểu Bát tròn như quả táo, đôi mắt to tròn đảo đảo, hiếu kỳ nhìn mọi thứ.
Cung Ngũ chạy qua nựng mặt cậu, nước dãi của Bộ Tiểu Bát chảy ròng ròng.
Nhạc Mỹ Giảo: “Tiểu Ngũ, đừng nựng mặt nó, chảy nước dãi rồi kìa.”
Cung Ngũ cười hì hì nói: “Nựng đâu có gầy đi. Đúng rồi mẹ, ngày mai con sẽ lên máy bay.”
Nhạc Mỹ Giảo gật đầu: “Con đi thì đi đi, không cần lo lắng mẹ ở đây.”
Bộ Tiểu Bát nằm trong lòng Yến Đại Bảo không thoải mái, cô lại không biết bế em bé, vừa học chưa thành thạo. Thấy Bộ Tiểu Bát sắp khóc, Yến Đại Bảo vội vàng trả lại cho Nhạc Mỹ Giảo: “Cô ơi, cháu trả Tiểu Bát mập lại cho cô này, em ấy sắp khóc rồi.” Nhạc Mỹ Giảo ôm lấy: “Tiểu Bát khóc cái gì chứ? Chị bế mà con không vui à?”
Cung Ngũ và Yến Đại Bảo ngồi sang một bên, dùng tay nựng mặt cậu: “Tiểu Bát, Tiểu Bát, Tiểu Vương Bát…”
Nhạc Mỹ Giảo giơ tay đánh Cung Ngũ một cái, “Nói gì thế? Tiểu Vương Bát cái gì?”
Cung Ngũ xoa cánh tay, lẩm bẩm: “Tiểu Vương Bát thì sao? Trường thọ dễ nuôi, Bộ Tiểu Bát sau này nhất định sẽ không bị bệnh, có gì mà không tốt?” Cô nghiêng đầu nhìn xung quanh, hỏi: “Ơ? Sao Bộ Sinh không có ở đây?”
“Đã ra ngoài một ngày rồi, vẫn chưa trở về.”
“Chuyện gì thế? Ra ngoài một ngày mà vẫn không giải quyết xong.”
Nhạc Mỹ Giảo không nói gì, chỉ chuyện tâm dỗ dành Bộ Tiểu Bát. Bộ Tiểu Bát đói rồi, bắt đầu khóc i ỉ, cánh tay mập nhỏ sờ lung tung, muốn tìm ti mẹ. Nhạc Mỹ Giảo ôm cậu vào lòng cho bú sữa.
Cung Ngũ và Yến Đại Bảo chạy ra ngoài nói chuyện, Công tước đại nhân vẫn ngồi đợi trong xe. Đến khi Yến Đại Bảo đi ra, hai anh em lại ngồi xe trở về nhà, trước khi đi còn nhắc nhở Cung Ngũ, “Sáng mai anh đến đón em.”
Cung Ngũ gật đầu: “Em biết rồi.”
Tiễn hai người đi xong, Cung Ngũ chạy vào nói chuyện với Nhạc Mỹ Giảo, Bộ Tiểu Bát đã ngủ, Nhạc Mỹ Giảo đặt cậu lên giường đắp chăn lại, nghiêng đầu nói với Cung Ngũ: “Người bạn bị tai nạn xe của con sao rồi?”
“Không sao, gãy một chân một tay, mạng thì vẫn còn, không còn gì thì con về phòng đây.”
“Đi đi, sau này có về thì nói với mẹ một tiếng, đừng tự mình làm quyết định.”
“Con biết rồi!”
Nhạc Mỹ Giảo nhìn cô đã ra ngoài, bà lấy điện thoại gọi cho Bộ Sinh, “Là tôi? Thế nào rồi?”
“Đang trên đường trở về, về rồi nói.” Bộ Sinh hỏi: “Tiểu Bát khỏe chứ?”
“Rất khỏe. Cậu trở về nhanh đi.” Nói xong bà cúp máy luôn.
Bộ Sinh nhìn điện thoại bị cúp ngang, thở dài.
Mấy hôm nay Bộ Sinh đến nhà của Nhạc Trọng Xuân. Sau khi Cung Ngũ xuất ngoại, nhà họ Nhạc có tìm đến mấy lần. Không thể gặp được Nhạc Mỹ Giảo, nhà họ Nhạc hỏi thăm khắp nơi, cuối cùng dò hỏi được về công ty Bộ Thị và thân phận của Bộ Sinh. Nửa năm sau họ mới tìm được cơ hội chặn đầu xe của Bộ Sinh sau khi tan ca.
tieuthu_tienxuTruyện hay, mình thấy rất thực tế. Ít truyện khai thác nhân vật kiểu thực dụng như vậy. Văn phong logic chặt chẽ, nhiều đoạn cười rơi răng luôn. Đáng để cày. - sent 2023-08-03 23:11:42
autumn88Ựa hai cha con yến hồi làm tui thấy khó chịu xỉu - sent 2023-05-19 20:12:40
autumn88Nữ chính có trưởng thành k z? Tính tình vô tâm vô phế thực sự - sent 2023-05-18 17:12:23
Hằng NiKết thúc hơi bị lãng xẹt nha - sent 2023-01-26 15:20:35
Châu DiệpTừ c 500 trở đi mất xen kẻ rất nhiều c, đọc rất khó chịu kiểm tra dùm AD ưi - sent 2023-01-03 10:54:04