Yến Đại Bảo đang hưng phấn lắp đạn: “Lúc tớ ở Thanh Thành, mẹ không cho tớ đụng vào cái này, còn nói là con gái không thể suốt ngày nghĩ đến cái này, tớ chơi chút thôi cũng không cho... Tiểu Ngũ, cậu quá hạnh phúc rồi!”
Cung Ngũ lắp đạn vào, giơ lên, nhắm về phía xa.
Yến Đại Bảo lắp đạn xong, cầm súng chạy ra ngoài, Công tước đại nhân sải bước qua kéo cô lại: “Đại Bảo, chỉ có thể ở đây thôi.”
Yến Đại Bảo cau mày: “Người ta muốn ra ngoài bắn!”
“Quá yên tĩnh, sẽ kinh động đến rất nhiều người, chỉ có thể ở đây thôi. Nếu như em muốn đi ra ngoài, lúc chúng ta đi xa có thể đi săn.”
Yến Đại Bảo đáng thương nhìn Công tước đại nhân, mếu máo: “Anh... Thật sự không thể được à?”
“Không thể!” Công tước đại nhân nhấn mạnh.
Cung Ngũ đeo bịt tai lên, quay đầu nói với Yến Đại Bảo: “Yến Đại Bảo, cẩn thận anh Tiểu Bảo tức giận sẽ tịch thu súng của cậu, cẩn thận tớ tức giận sẽ gọi điện thoại tố cáo với cô Triển đó.”
Yến Đại Bảo nghe thấy thế há hốc mồm, vội vàng chạy lại: “Vậy được rồi, tớ sẽ ở đây thôi. Tiểu Ngũ, chúng ta thi đấu đi!”
Cung Ngũ: “Trước kia tớ không biết, nhưng bây giờ tớ không sợ cậu đâu, anh Tiểu Bảo nói rồi, tớ rất có thiên phú, chỉ là vẫn chưa ổn định, nhưng mà tớ cảm thấy trạng thái bây giờ của tớ rất tốt, tới đi!”
Yến Đại Bảo không phục: “Ai sợ ai chứ? Tớ rất lợi hại đó!”
Hai người giơ súng lên, đồng thời nhắm bắn, trước sau nổ súng, sau khi kết thúc báo số điểm, rõ ràng Cung Ngũ cao hơn Yến Đại Bảo.
Yến Đại Bảo: “A? Anh, anh nhìn đi, có phải cái máy báo điểm này bị sai rồi không?”
Công tước đại nhân thở dài, “Đại Bảo đã lâu không luyện, không quen tay nữa rồi, nhưng Tiểu Ngũ thì cứ cách một ngày là lại luyện một lần.”
Cung Ngũ cười đắc ý suýt nữa vểnh cả mũi lên trời, cô cảm thấy tối hôm nay thật vui.
Nhưng Yến Đại Bảo không phục, cả tối cau có, giơ súng lên thề phải tìm lại cảm giác đã đánh mất về, đến khi có cảm giác, cô lại tới tìm Cung Ngũ: “Tiểu Ngũ, chúng ta đấu lại lần nữa đi.”
Cung Ngũ: “Anh Tiểu Bảo nói kết thúc rồi.”
“Không được, đấu lại lần nữa rồi hãy về, nhanh lên!” Yến Đại Bảo giục cô.
Cung Ngũ: “Nếu như đấu lại lần nữa mà cậu vẫn thua thì làm thế nào?”
Yến Đại Bảo: “Thua thì về, tớ lợi hại như vậy, làm sao sẽ thua Tiểu Ngũ được chứ?”
Cung Ngũ gật đầu: “Được thôi, nào, anh Tiểu Bảo, anh làm chứng nhé, cho dù thắng hay thua thì bọn em cũng kết thúc rồi!”
Lý Tư Không khoanh tay đứng ở bên cạnh xem náo nhiệt, Công tước đại nhân than thở: “Được.”
Sau khi hai người “đoàng đoàng đoàng” bắn ra ba phát súng, báo điểm, cuối cùng Yến Đại Bảo cũng đủ hài lòng rồi, Cung Ngũ bắn trượt bia một phát, còn có một phát bắn vào vòng ngoài cùng nữa.
“Ha ha ha!” Yến Đại Bảo chống nạnh đắc ý: “Tớ biết là tớ lợi hại nhất mà!”
Cung Ngũ cúi đầu, “Tớ bắn có lần thì tốt, có lần thì không bắn được.”
Công tước đại nhân đi tới, ôm lấy cô: “Tiểu Ngũ luyện mới hơn một năm thôi, Đại Bảo đã luyện rất nhiều năm rồi, không thể so sánh được. Em xem tay súng thiện xạ trong quân đội đi, trừ thiên phú ra thì càng cần bắn đạn ra ngoài nhiều hơn, cho nên không cần sốt ruột. Anh tin sau này Tiểu Ngũ nhất định sẽ giống như Đại Bảo.”
Yến Đại Bảo dương dương đắc ý giơ tay vỗ vai Cung Ngũ: “Tiểu Ngũ cậu đừng nản lòng, sau này phải cố gắng lên!”
Cung Ngũ cụp mắt: “Tớ biết rồi, nhìn cái vẻ mặt đắc ý của cậu đi, không chịu nổi cậu nữa rồi.”
Yến Đại Bảo đặt cây súng lại chỗ cũ, vui vẻ chạy đi ăn đêm.
Lý Tư Không cảm thấy khó chịu nên đi cùng Yến Đại Bảo: “Đại Bảo, hai chúng ta cùng đi đi, mặc kệ bọn họ.”
Cung Ngũ đặt súng về chỗ, thở dài, nói: “Anh Tiểu Bảo, em cảm thấy Yến Đại Bảo thật sự là cái gì cũng lợi hại. Mỗi lần đấu với cậu ấy, em đều vô cùng tự ti.” Cô ngẩng đầu nhìn anh, nói: “So với anh Tiểu Bảo, em càng tự ti hơn, em cảm thấy anh Tiểu Bảo thật sự là quá hoàn mỹ.”
Công tước đại nhân cười: “Vậy sao? Nhưng Tiểu Ngũ ở trong mắt anh cũng là người hoàn mỹ.”
Cung Ngũ mếu máo: “Anh lừa em!”
“Không đâu, là thật đấy.” Nói rồi, anh kéo lấy bả vai cô, từ từ đi ra phía ngoài.
Màn đêm đã sớm buông xuống, bầu trời đầy sao, lấp lánh lấp lánh giống như đuôi của con đom đóm.
Một con đường dài trải đầy đá cuội bên ngoài chạy đến lâu đài, Cung Ngũ ôm eo Công tước đại nhân, quay đầu cười với anh, nụ cười ngọt ngào lại đáng yêu.
Yến Đại Bảo và Lý Tư Không đã vào thành nhỏ, hai người bọn họ yên tĩnh đi chầm chậm ở phía sau, Cung Ngũ đang muốn mở miệng nói chuyện, Công tước đại nhân đột nhiên ôm lấy bả vai cô nghiêng người đi, làm cho Cung Ngũ cũng khom lưng theo, cô vội vàng giơ tay cố gắng kéo eo anh lại, “Anh Tiểu Bảo!”
Công tước đại nhân cười, mượn sức của cô đứng lên, quay đầu nhìn đá cuội trên đường, “Bị vấp.”
Cung Ngũ kéo cánh tay anh lên người mình, “Anh Tiểu Bảo, kéo em cùng đi, nếu như anh bị vấp ngã, em còn có thể kéo anh lại.”
Công tước đại nhân cúi đầu hôn lên trán cô: “Được, kéo anh cùng đi, để cho lúc nào vấp ngã Tiểu Ngũ còn có thể kéo anh lại.”
Hai bóng người dựa sát vào nhau bị ánh đèn ở cổng thành nhỏ kéo thành cái bóng dài, in dấu rõ nét ở trên đường, cho đến lúc dần dần biến mất ở cổng, cửa sau thành nhỏ được người đóng lại, lưu lại bầu trời sao dày đặc đang nhấp nháy.
tieuthu_tienxuTruyện hay, mình thấy rất thực tế. Ít truyện khai thác nhân vật kiểu thực dụng như vậy. Văn phong logic chặt chẽ, nhiều đoạn cười rơi răng luôn. Đáng để cày. - sent 2023-08-03 23:11:42
autumn88Ựa hai cha con yến hồi làm tui thấy khó chịu xỉu - sent 2023-05-19 20:12:40
autumn88Nữ chính có trưởng thành k z? Tính tình vô tâm vô phế thực sự - sent 2023-05-18 17:12:23
Hằng NiKết thúc hơi bị lãng xẹt nha - sent 2023-01-26 15:20:35
Châu DiệpTừ c 500 trở đi mất xen kẻ rất nhiều c, đọc rất khó chịu kiểm tra dùm AD ưi - sent 2023-01-03 10:54:04