Xe dừng lại trong phủ Công tước, Cung Ngũ xuống xe trước, “Chị Ba, chúng ta đến rồi”
Đây là lần thứ hai Cung Ngôn Thanh đến nơi này, nhưng cảm nhận hoàn toàn khác lần trước.
Cung Ngũ để cô ta xuống xe xong, chạy đến bên cạnh Công tước đại nhân, cười lấy lòng với anh trước, sau đó lại nói: “Anh Tiểu Bảo, hôm nay anh làm việc một mình trước đi nhé, em dẫn chị Ba đi làm quen môi trường chút, được không?”
Đây rõ ràng là bảo anh không được cũng phải được, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn lấy lòng của cô, ai mà từ chối cho được.
Anh cười gật đầu: “Đi đi.”
Cung Ngũ lập tức hoan hô một tiếng, chạy tới chỗ Cung Ngôn Thanh, “Chị Ba, nào, em dẫn chị đến phòng của chị!”
Cung Ngôn Thanh khom người biểu thị ý cảm ơn với Công tước đại nhân ở đằng xa, vốn dĩ cô ta không có mặt mũi nào mà đến đây.
Cung Ngũ sai người mang hành lý về phòng, sau đó cô dẫn Cung Ngôn Thanh đến phòng của cô ta, vừa đi vừa chỉ một số nơi không được đi vào: “Bên kia là trọng địa sau bếp, vì lý do vệ sinh, chúng ta đều không thể đi vào. Chị biết đấy, người nấu cơm đều có chút ưa sạch sẽ... Bên kia là phòng trưng bày của anh Tiểu Bảo, không có sự đồng ý của anh ấy người khác cũng không thể đi vào. Bên kia, cả bên kia nữa cũng vậy... Phòng của chị ở trên tầng hai, phòng bên cạnh là phòng của Yến Đại Bảo, còn phòng kia là phòng của bà Triển và ông Yến...”
Cung Ngũ nói hết những gì có thể nói một lần, chỉ sợ Cung Ngôn Thanh vô tình đi nhầm: “Anh Tiểu Bảo không thích người khác dò xét việc riêng tư, cho nên rất nhiều nơi đều có lệnh cấm, ngộ nhỡ chị đi nhầm sẽ có người mời chị quay lại, cho nên chị cũng đừng quá lo lắng. Căn phòng này không tệ lắm đúng không? Đây là phòng vệ sinh, đây là sân thượng, ban ngày ngắm phong cảnh rất đẹp, buổi tối chị cũng có thể qua đây ngắm trời sao...”
Cung Ngôn Thanh nhìn cô, gật đầu: “Ừ, được”
“Trong này đều là đồ ngủ, không giống với đồ ở khách sạn, rất sạch sẽ, chị cứ tùy ý mặc đều không sao cả” Cung Ngũ nhìn lễ phục trên người cô ta: “Đây là đồ của chị à? Hình như hơi dài”
Vẻ mặt Cung Ngôn Thanh có chút lúng túng: “Đây là đồ của Gloria, chị không mang đổ theo, cũng không ngờ... Xin lỗi em”
“Chúng ta đã nói rồi mà” Cung Ngũ cười, “Không cần xin lỗi.” Cô nàng cổ tay lên nhìn đồng hồ, “a” một tiếng: “Chị Ba, em phải đi học đây. Chị Ba, chị tắm sạch sẽ rồi ném quần áo đi nhé, em đi học đây!”
Cung Ngôn Thanh không nhịn được cười: “Vẫn nên giặt sạch rồi trả cho Gloria đi, tránh cho cô ta lại đòi chị”
Cung Ngũ trợn mắt: “Hẹp hòi như vậy à? Nhưng nói cũng đúng, ngộ nhỡ cô ta thực sự hẹp hòi như vậy thì sao? Chị tâm đi, ném quần áo ra ngoài, em bảo người đem giặt rồi bảo bọn họ đưa qua. Chị đừng qua đó, người phụ nữ đó không giống với người khác.”
Cung Ngôn Thanh gật đầu: “Được, em đi học đi, chị tắm đây”
“Chị biết chỉnh nước nóng không?” Cung Ngũ hỏi, “Phía trên có hướng dẫn, đừng nóng quá là được...”
Cung Ngổn Thanh vội vàng nói: “Chị sẽ cẩn thận, em đừng lo lắng cho chị, mau đi học đi, đừng để lỡ chuyện của em.”
Cung Ngũ vội vàng chạy xuống dưới tầng, “Ông Eugene!”
Cửa phòng chậm rãi đóng lại theo quán tính, Cung Ngôn Thanh ngồi ở trên giường, không khỏi cười ra tiếng.
Đời này cô ta chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình đến nhà Tiểu Ngũ, mặc dù vẫn không thể hoàn toàn nói là nhà của cô, nhưng cô ta là bởi vì Tiểu Ngũ nên mới được đến đây.
Cung Ngôn Thanh tin tưởng đổi thành mình trước kia, lúc cô ta ngồi ở chỗ này, nhất định cô ta sẽ đầy ghen tị, ghen tị Tiểu Ngũ có người bạn trai xuất chúng như vậy, ghen tị số phận của Tiểu Ngũ tốt hơn mình. Nhưng bây giờ, cô ta thậm chí còn có mấy phần vui vẻ yên tâm.
Tại sao ư?
Hóa ra có những người có thể có năng lượng thật sự lớn, lớn đến nỗi có thể lọc sạch tất cả xung quanh, khiến cho một người có nội tâm tối tăm như cô ta cũng cảm nhận được sự ấm áp.
Cung Ngôn Thanh hít mũi, vành mắt đỏ hoe, ngồi cười một mình trên giường. Thật tốt, cảm giác lúc cô ta buông bỏ thù hận, tiếp nhận sự thiện chí của một người khiến cho mình cũng trở nên tốt lành thật tốt!
Cô ta vào nhà tắm, tắm cẩn thận, cho đến lúc cô ta cảm thấy tinh thần sảng khoái mới thôi.
Cô ta lau tóc đi ra ngoài, mở vali hành lý, lấy sổ ghi chép bên trong ra đặt lên bàn.
Cái thói quen này của Cung Ngôn Thanh đã có từ xưa, cô ta thích viết nhật ký, từ lúc còn rất nhỏ đã thích rồi.
Lau xong tóc, cô ta bật đèn bàn lên, lấy bút, mở quyển nhật ký ra, trong nháy mắt trái tim lạnh như nước.
Một trang mới nhất trong nhật ký của cô ta bị người ta xé mất rồi. Trang giấy đó viết rất nhiều lời nói xấu liên quan đến Tiểu Ngũ, là mấy tin vỉa hè thật giả. Tối hôm đó cô ta đang cố gắng tổng hợp lại tất cả chuyện xấu của Tiểu Ngũ, cô ta sợ mình quên mất cho nên cô ta mới nghĩ ra cách viết từng chuyện từng chuyện một ra.
Nhưng bây giờ, trang giấy kia bị người ta xé mất rồi!
tieuthu_tienxuTruyện hay, mình thấy rất thực tế. Ít truyện khai thác nhân vật kiểu thực dụng như vậy. Văn phong logic chặt chẽ, nhiều đoạn cười rơi răng luôn. Đáng để cày. - sent 2023-08-03 23:11:42
autumn88Ựa hai cha con yến hồi làm tui thấy khó chịu xỉu - sent 2023-05-19 20:12:40
autumn88Nữ chính có trưởng thành k z? Tính tình vô tâm vô phế thực sự - sent 2023-05-18 17:12:23
Hằng NiKết thúc hơi bị lãng xẹt nha - sent 2023-01-26 15:20:35
Châu DiệpTừ c 500 trở đi mất xen kẻ rất nhiều c, đọc rất khó chịu kiểm tra dùm AD ưi - sent 2023-01-03 10:54:04