Cung Ngũ nghĩ rằng không có ai, nhưng sau khi Triển Tiểu Liên hét lên, cô thấy sau cột có một bóng người lắc lư bước ra “Haiz, cái bà tám này, nửa đêm không ở nhà sao lại chạy đến đây làm gì?”
Khi ông ta nói, đôi mắt mang đầy tà khí lướt sang phía Cung Ngũ, rồi đưa tay xuống cổ ra dấu dọa khiến toàn thân Cung Ngũ run rẩy.
Triển Tiểu Liên nhìn thấy phản ứng của Cung Ngũ, bà ngồi yên, sau đó thở dài, hơi cất cao giọng nói: “Yến Hồi, mau xin lỗi con gái nhà người ta đi! Ông đừng nghĩ ông lén lén lút lút thì tôi không biết chính ông là người khiến con gái mình hết lần này đến lần khác đau lòng vì mất bạn. Ông cảm thấy nó khóc ít lắm phải không?”
Yến Hồi tiếp bước chân qua ghế. Cung Ngũ bị dọa giật mình đứng dậy, “Mời chú Yến ngồi!”
Chân cô run rẩy, mau chóng nhường chỗ, vô thức ngồi né sang phía Triển Tiểu Liên. Tuy vẫn chưa hiểu rõ lắm nhưng tiềm thức của cô mách bảo mẹ của Yến Đại Bảo có thể chung sống với con người bị thần kinh này lâu như vậy, nhất định là có bản lĩnh khác người. Hoặc là bà ấy vô cùng thông minh, hoặc là bà nắm được điểm yếu gì đó của ông ta. Tóm lại, người bình thường chắc chắn không chịu nổi ông ta.
Triển Tiểu Liên nhìn thấy động tác của Cung Ngũ, bà đột nhiên bật cười: “Tiểu Ngũ không cần sợ, là cô bảo ông ấy đến vì cô muốn giải quyết chuyện này. Dù không phải là vì Đại Bảo, cháu cũng không muốn cứ phải sống trong sợ hãi đúng không?”
Trong lòng Cung Ngũ có rất nhiều suy nghĩ, nhưng ở trước mặt người đàn ông thần kinh này, ánh mắt của cô không dám để lộ bất kỳ cảm xúc gì.
Cung Ngũ cảm thấy thật kỳ quái, có Triển Tiểu Liên ở đây, cô không còn thấy sợ hãi và hoảng sợ như lần trước nữa.
Yến Hồi ngồi lên ghế, ngả lưng ra sau, bắt đầu tiến vào trạng thái liệt nửa người. Song ghế hơi cứng, không thoải mái như ghế ở nhà nên sau khi ngồi thì ông ta lại ngồi thẳng dậy, bắt tréo chân, rung đùi lắc chân nói: “Xin lỗi à?” Ông ta dùng khóe mắt liếc Cung Ngũ “Con bé này muốn ông đây xin lỗi sao?”
Cung Ngũ vội vàng lắc đầu: “Cháu là tiểu bối, chú Yến dạy bảo vài câu là chuyện nên làm, không cần chú xin lỗi gì cả! Chú yên tâm, sau này cháu nhất định sẽ thận trọng hơn, cẩn thận hơn, nghe theo lời dạy của chú!”
Yến Hồi đắc ý nhìn Triển Tiểu Liên: “Bà tám nghe thấy chưa? Xin lỗi? Hứ!”
Ánh mắt Triển Tiểu Liên lạnh lùng nhìn ông ta, bị đôi chân lắc lư của ông ta làm cho nhức mắt: “Ông già đến mức bị trúng gió rồi à?”
Yến Hồi thôi lắc chân, tức giận: “Bà có thể nói lời dễ nghe một chút không? Trúng gió cái gì? Tôi trẻ trung khỏe mạnh, đẹp trai phong độ, có chỗ nào giống bị trúng gió chứ?”
“Không trúng gió thì ông run cầm cập làm gì?” Triển Tiểu Liên hỏi: “Ông có xin lỗi không? Ông không biết ngại sao? Từng tuổi này rồi đi ức hiếp một đứa con nít, ông cảm thấy mình rất giỏi đúng không? Từ nhỏ đến lớn, bạn bè của Yến Đại Bảo có chơi được với nó quá hai tuần không? Lúc trước nó còn nhỏ, ông dỗ vài câu thì nghe, nay Đại Bảo đã mười tám tuổi rồi, đã vào đại học, ông có thể dỗ được không? Nhìn thấy nó khóc lóc đau lòng như vậy ông cảm thấy dễ chịu đúng không? Một đứa trẻ mười tám tuổi chẳng biết tình bạn là gì, ông cho rằng nó là quái vật? Không cần bạn bè sao?”
Yến Hồi lại bắt đầu rung chân, ngẩng đầu nhìn trời: “Ông đây vì muốn tốt cho Đại Bảo thôi. Bà nhìn con bé này xem, xứng đáng chơi với Yến Đại Bảo của ông đây sao? Làm gì thì cũng phải tìm một đứa... đẹp hơn một chút, nếu không thật là mất mặt!”
Triển Tiểu Liên cười lạnh một tiếng, “Xin hỏi ngài Yến, những người ngài thấy đẹp được bao nhiêu người? Yến Đại Bảo có bao nhiêu người bạn như vậy rồi? Tiểu Ngũ xinh đẹp như vậy, đến lượt ông nhìn thì trở nên xấu, vậy Yến Đại Bảo còn kết bạn được với ai không? Yến Hồi, tôi nói cho ông biết, Yến Đại Bảo giờ đã mười tám tuổi rồi, không phải tám tháng tuổi càng không phải tám tuổi, những lý lẽ của ông đừng dùng cho nó nữa! Ông càng như vậy thì càng có hại cho nó, tôi đợi xem ông sẽ giải quyết hậu quả thế nào. Nhưng hôm nay có câu này tôi muốn nói, đứa trẻ Tiểu Ngũ này tôi thích, dù cho nó không trở thành bạn của Yến Đại Bảo, tôi cũng sẽ kết giao mặc kệ tuổi tác, ông thử ức hiếp nó xem? Một đứa trẻ cũng đáng để ông phải để tâm như vậy, hiện giờ ông chỉ có thể ức hiếp trẻ con để tìm cảm giác mình còn tồn tại đúng không?”
Yến Hồi lập tức xù lông: “Bà nói lại lần nữa xem? Bà nói lại xem? Bà có tin ông đây bóp chết nó không?”
Cung Ngũ vội vàng che cổ mình đi rồi trốn ra sau lưng Triển Tiểu Liên.
Triển Tiểu Liên mỉm cười: “Tin chứ, sao lại không tin? Ông bóp đi, cô bé còn nhỏ như vậy, không có chút khả năng phản kháng, giờ ông bóp đi, ai không bóp chết được thì người đó là con rùa!” Bà hơi nghiêng đầu: “Tiểu Ngũ, cháu bước tới để chú Yến ra tay đi. Nếu hôm nay ông ấy không bóp thì ông ấy chính là con rùa, con là tiểu bối không thể để trưởng bối bị mắng đúng không?”
Cung Ngũ vốn dĩ nên sợ, nhưng nghe lời của Triển Tiểu Liên nói liền rụt rè cẩn thận đứng lên, miệng còn nói: “Chú Yến ra tay đi! Cháu tuyệt đối sẽ không phản kháng, chú không ra tay thì chú là con rùa, cháu nói gì cũng không thể khiến chú trở thành rùa được...”
Nói xong thì cảm thấy rửa được hận, nếu bảo cô mắng thật, cả đời này cô cũng không dám đứng trước mặt ông ta nói như vậy, không ngờ còn có thể dùng cách này để mắng ông ta.
Yến Hồi cắn răng: “Con bé này, ông đây thấy mày không cần lưỡi nữa rồi! Người đâu, người đâu rồi? Mau cắt lưỡi con bé này cho ông!”
Cung Ngũ vội vàng mím môi nhìn sang Triển Tiểu Liên, ánh mắt rưng rưng vô cùng đáng thương.
Triển Tiểu Liên ngồi bất động, chỉ nhìn Yến Hồi bằng ánh mắt lạnh lùng, “Được rồi! Ai không ra tay là con rùa.”
Đằng kia thật sự có người đi về phía này, nhưng khi bọn họ nhìn thấy Triển Tiểu Liên cũng ở đó thì liền nhanh chóng chạy đi.
Biểu cảm của Cung Ngũ đã không còn biết nên hình dung thế nào, đột nhiên cảm thấy phán đoán của mình lúc nãy có chút vấn đề. Cái gì mà nhìn xa trông rộng, dịu dàng hiền lương, tất cả đều là tưởng tượng, cô phải định nghĩa lại, đây cơ bản là một kẻ thần kinh gặp phải một bác sĩ thần kinh, chuyên nghiên cứu về Yến Hồi.
Yến Hồi chỉ vào Triển Tiểu Liên: “Bà đúng là người phụ nữ đáng chết! Bà muốn bị đánh à?”
Triển Tiểu Liên cười lớn: “Này, những gì xảy ra hiện giờ có thể coi là bạo hành gia đình nhỉ?”
Yến Hồi gầm gừ kêu lên: “Người phụ nữ đáng chết!”
“Ba!” Yến Đại Bảo đột nhiên nhảy ra, trừng to mắt nhìn Yến Hồi: “Ba thật quá đáng! Ba ức hiếp bạn tốt của con, ba còn muốn đánh mẹ! Sao ba có thể như vậy? Con thường nói tại sao người khác không thích con, thì ra đều là vì ba ức hiếp bọn họ. Con không có bạn, con làm gì cũng có một mình...”
Triển Tiểu Liên thuận thế cúi đầu, lấy khăn giả vờ lau nước mắt: “Đại Bảo, lúc con không ở đây, ba con đã đối xử như vậy với mẹ. Con nói xem sao mẹ có thể ở cùng với ba con nữa? Anh trai con chiều mai trở về, mẹ định sẽ đi cùng nó. Giờ con đã lớn rồi, không cần mẹ chăm sóc nữa, sức khỏe của mẹ cũng không tốt, mẹ phải đi hưởng phúc với anh con thôi, con và ba hãy sống thật hòa thuận...”
tieuthu_tienxuTruyện hay, mình thấy rất thực tế. Ít truyện khai thác nhân vật kiểu thực dụng như vậy. Văn phong logic chặt chẽ, nhiều đoạn cười rơi răng luôn. Đáng để cày. - sent 2023-08-03 23:11:42
autumn88Ựa hai cha con yến hồi làm tui thấy khó chịu xỉu - sent 2023-05-19 20:12:40
autumn88Nữ chính có trưởng thành k z? Tính tình vô tâm vô phế thực sự - sent 2023-05-18 17:12:23
Hằng NiKết thúc hơi bị lãng xẹt nha - sent 2023-01-26 15:20:35
Châu DiệpTừ c 500 trở đi mất xen kẻ rất nhiều c, đọc rất khó chịu kiểm tra dùm AD ưi - sent 2023-01-03 10:54:04