“Wow...” Đám học sinh vây xem hét lên kinh ngạc.
Ninh Hề Nhi nóng nảy: “Rốt cuộc cậu muốn làm gì? Thả tôi ra, bao nhiêu người nhìn kia kìa... Á, ưm...”
Một nụ hôn bất ngờ ập đến!
Ninh Hề Nhi trừng to mắt.
Trời ơi! Kỷ Dạ Bạch điên rồi sao?
Cô lập tức đưa tay đẩy hắn ra, Kỷ Dạ Bạch cảm nhận được sự kháng cự của cô thì trực tiếp túm tay cô kéo lên đỉnh đầu, môi nghiến mạnh xuống, thậm chí còn tiếp tục hôn sâu.
Đám người vây xem ai nấy đều há hốc miệng, rơi cả cằm.
Chuyện này... chuyện này rốt cuộc là thế nào?
Cậu hai Kỷ là hot boy thiên tài của trường Trung học Phổ thông Mộc Anh bọn họ, trước nay chưa bao giờ cho bất kỳ cô gái nào tới gần, vậy mà lại đi hôn một học sinh mới chuyển trường không có danh tiếng gì?
Ninh Hề Nhi đỏ mặt giãy giụa hồi lâu, Kỷ Dạ Bạch mới buông cô ra.
Hắn giơ tay quẹt môi, nhướng mày: “Nghe rõ chưa, Ninh Hề?”
“Kỷ Dạ Bạch! Đồ khốn kiếp! Đồ vô sỉ!” Ninh Hề Nhi tức giận giậm chân bình bịch.
Đây chính là nụ hôn đầu tiên của cô đấy!
“Vô sỉ à?” Kỷ Dạ Bạch hừ lạnh: “Con nhóc thối tha này, cậu có biết mình đang nói gì không? Có tin anh tiếp tục...”
“Cấm chạm vào tôi!” Ninh Hề Nhi giận dữ, vừa dời mắt, cơ thể cô đột nhiên cứng đờ.
Cô nhìn thấy bóng dáng quen thuộc trong đám người kia...
Đó là một chàng trai cao gầy, đang chăm chú quan sát trò hề của cô và Kỷ Dạ Bạch với nụ cười quyến rũ gần như mê hoặc.
Kỷ Dạ Bạch nhìn theo ánh mắt của cô, ngay lập tức gương mặt càng lạnh lùng hơn.
Là gã!
Trong khoảnh khắc, Kỷ Dạ Bạch dường như đã hiểu ra một chuyện.
Ninh Hề Nhi chuyển trường lẽ nào không phải là chuyện tình cờ, mà là... vì gã?
“Ninh Hề, cậu đừng nói là cậu tới Mộc Anh vì gã ta đấy nhé!” Kỷ Dạ Bạch nói với âm lượng chỉ đủ cho hai người nghe được.
Bị vạch trần tâm sự, Ninh Hề Nhi thẹn quá hóa giận: “Mặc kệ tôi! Cậu đi ra đi, đừng có động vào tôi!”
Thái độ của cô càng khiến Kỷ Dạ Bạch thêm tức tối.
Hắn nhíu mày, mỉm cười nói: “Được thôi, tôi không động vào cậu nữa.”
Thuyết phục được hắn dễ vậy à? Đáng ra nên vui mừng mới phải, nhưng không hiểu sao Ninh Hề Nhi lại cảm thấy bất an...
Kỷ Dạ Bạch đột nhiên ôm vai cô, cất cao giọng như thể cố ý để mọi người nghe được: “Em yêu, lớp anh còn có tiết, không đưa em đến lớp được, tự chăm sóc bản thân cho tốt nhé.”
Tên này cố ý đây mà!
Kỷ Dạ Bạch nói xong đút hai tay vào túi quần đi thẳng, để lại Ninh Hề Nhi bị cả đống người vây quanh...
Cũng may Ninh Hề Nhi chạy nhanh nên mới thoát được đám người đó.
Tên Kỷ Dạ Bạch thần kinh này! Đồ biến thái! Rác rưởi!
Ninh Hề Nhi thầm phỉ nhổ, lại nhìn bốn phía xung quanh một lượt, bóng người vừa nãy không biết đâu mất rồi.
...
Phòng làm việc của Hiệu trưởng...
Hiệu trưởng nhìn hồ sơ của Ninh Hề Nhi, nói với thái độ lạnh nhạt: “Em Ninh, để tôi bảo cô Liễu dẫn em vào lớp.”
“Cảm ơn Hiệu trưởng.”
Thái độ của cô Liễu còn tệ hơn, chẳng phải do nguyên nhân gì sâu xa mà là vì trên hồ sơ của Ninh Hề Nhi có viết tên ngôi trường trước đây cô học - trường Trung học Phổ thông Số 47 thành phố Anh Đào.
Nếu là người có tiền có thế ở thành phố Anh Đào này thì sẽ không để con mình học trường công lập, thế nên cô Liễu mặc định rằng Ninh Hề Nhi chỉ là con nhà bình thường.
Vả lại Ninh Hề Nhi cũng không phải là chuyển trường, mà là bị trường cũ đuổi học!