Lạc Thần Hi nắm chặt hai tay, con ngươi sâu thẳm lóe lên vô số tia sáng lạnh: “Xuất thân hai người họ cao hay thấp, không phải là thứ để ông bình luận.” Ông không có tư cách nói mẹ tôi!
Cụ Lạc nhíu mày, phản ứng của Lạc Thần Hi nằm trong dự đoán của ông: “Đây là sự thật. Không ngờ cháu và cha cháu giống nhau, say mê loại phụ nữ như vậy.”
Trò mèo này của cụ Lạc rất quá đáng. Lạc Thần Hi đi lên, đứng song song với cụ Lạc. Anh đút hai tay vào túi quần nhìn vợ con mình đang chơi đùa bên ngoài, cười dịu dàng. Chỉ khi nhìn thấy bọn họ, nụ cười của anh mới chân thật: “Cháu cảm thấy rất may mắn vì mình giống cha, có thể gặp được một người phụ nữ tốt.” Chỉ cần có Thiên Nhã và hai bảo bối nhỏ, ánh mắt anh trở nên dịu dàng hơn.
Cụ Lạc nhìn sườn mặt anh. Thấy cháu mình say mê như thế, khuôn mặt già nua lạnh đi: “Nếu chỉ nhìn đoạn trước của chuyện xưa thì sẽ không hiểu được ý nghĩa và chân lý của nó. Đừng bị ảo giác trước mắt lừa gạt. Nói không chừng một ngày nào đó, mối quan hệ giữa hai người sẽ rạn nứt, đối chọi gay gắt, liều mạng đến độ anh chết tôi sống.”
Lạc Thần Hi thấy rất nực cười: “Ông nghĩ mọi người trên thế giới này đều giống như ông sao?” Sẽ lạnh lùng vô tình, nhận tiền chứ không nhận người, hám lợi giống như ông sao?
Khóe miệng cụ Lạc co rúm lại, đáy mắt u ám làm người ta đoán không ra cụ đang suy nghĩ cái gì: “Đây là con đường cháu chọn, thân là ông nội, ông chỉ nhắc nhở cháu thôi. Tự giải quyết cho tốt!”
“Rốt cuộc ông muốn nói chuyện gì?” Lạc Thần Hi nhíu mày nhìn cụ Lạc. Anh luôn cảm thấy trong lời nói của ông có hàm ý khác.
Cụ Lạc cười thần bí, ánh mắt lại dừng trên người Thiên Nhã lần nữa. Sau đó, ông xoay người: “Lời ông muốn nói đã nói xong rồi. Ông chỉ là một ông già lọm khọm, không có ích gì. Gần đây xương khớp đau nhức, ông nên tới chỗ chú Tiền châm cứu thôi.”
Lạc Thần Hi nghi ngờ nhìn theo bóng lưng cụ Lạc đang chống gậy đi lên tầng. Không biết ông già này đang giở trò gì nữa. Nhưng cứ tới đi! Anh không sợ! Anh sẽ không để bất cứ cái gì làm tổn thương Thiên Nhã và hai bảo bối nhỏ.
Quay mặt lại, anh thấy Thiên Nhã đang nhìn vào bên trong với đôi mắt lo âu và không yên lòng. Lạc Thần Hi nhìn cô an ủi.
“Đi thôi, chúng ta về nhà.” Lạc Thần Hi đi ra ngoài, dịu dàng nói với Thiên Nhã và hai đứa trẻ.
“Được, cha, chúng ta về nhà thôi. Ở đây không có gì chơi cả ngoại trừ Body.”
“Tạm biệt Body nha! Mày ở đây chơi vui vẻ cùng với cụ nha!” Thuận tiện giúp cậu nhìn ông, xem ông lại muốn làm gì để gây khó dễ cho cha và Thiên Nhã.
Thiên Nhã ôm lấy cánh tay Lạc Thần Hi: “Cụ Lạc nói gì với anh thế?” Mới nãy cô cảm nhận được ánh mắt nóng rực sau lưng, tới khi xoay người lại đúng lúc thấy cụ Lạc chống gậy quay lưng đi.
Lạc Thần Hi cố ý để cô và hai bảo bối nhỏ ra đây chơi, có lẽ là để một mình nói chuyện liên quan về cô và hai bảo bối nhỏ cho cụ Lạc. Cô chỉ hi vọng hai ông cháu có thể thảo luận với nhau một cách bình tĩnh hòa nhã, không dám mơ tưởng đến việc ông nhanh chóng chấp nhận cô.
Cụ Lạc là ông nội Lạc Thần Hi, là cụ của hai bảo bối nhỏ. Cô sẽ cố gắng giành được sự đồng ý của cụ Lạc, Lạc Thần Hi không cần khó xử nữa.
“Không sao cả, nói xong rồi.” Lạc Thần Hi không muốn để cô lo lắng nên không nói mấy chuyện mình nói với cụ Lạc ra cho cô biết.
“Thật không?” Thiên Nhã nghi ngờ.
“Không phải đã nói có anh đây rồi sao?”
Thiên Nhã không thể làm gì khác ngoài gật đầu: “Ừ.”
“Cha, có phải cụ không thích bọn con không? Con không thấy cụ cười với chúng ta.”
“Cụ luôn thế, đừng suy nghĩ quá nhiều.” Lạc Lăng an ủi La Tiểu Bảo. Nói là nói cho La Tiểu Bảo nghe nhưng thật ra là nói cho Thiên Nhã nghe. Hi vọng mami không quá để ý tới thái độ của cụ Lạc.
Thiên Nhã xoa đầu hai bảo bối nhỏ: “Về sau thường xuyên tới đây thăm cụ có được không?”
“Hả? Còn thường xuyên tới nữa ạ? Cụ nghiêm khắc quá, người ta sợ.”
“Cụ có Body là được rồi...”
“Con không nên như thế, phải hiếu thuận với cụ, hiểu chưa?” Thiên Nhã nhẹ nhàng dạy dỗ. Mặc dù cụ không giống với những ông cụ bình thường nhưng cụ Lạc vẫn là người lớn tuổi. Lòng cụ có lạnh thế nào đi nữa cũng mong con cháu mình có thể tới. Người già rồi cũng sẽ sợ cô đơn thôi!
“Em đã đồng ý với ông chuyện gì?” Lạc Thần Hi vẫn chưa quên được việc này. Trước khi đi ngủ, vào lúc cửa phòng vừa đóng lại, anh đã gấp không chờ được mà hỏi.
Thiên Nhã cứng đờ người, sau đó nằm trên giường giả chết luôn: “Mệt quá, ngủ thôi.” Tên hẹp hòi này chắc không bỏ qua cho cô đâu.
Lạc Thần Hi chống cằm, cười nhìn cô. Nụ cười kia cần bao nhiêu gian trá thì có bấy nhiêu gian trá.
“Không nói?” Giọng điệu uy hiếp rất rõ ràng. Xong rồi, ở dưới mái hiên nhà người ta, không thể không cúi đầu.
“Được rồi, em nói em nói.” Thiên Nhã bất đắc dĩ bò dậy từ trên giường, giơ tay đầu hàng.
“Anh muốn em nói thật à?” Thiên Nhã yếu ớt hỏi lại sau khi suy nghĩ một lúc.
Lạc Thần Hi chống nạnh: “Em đoán xem?”
“Em đã đồng ý với cụ Lạc là sẽ không bước vào cửa lớn nhà họ Lạc dù chỉ một bước.” Thiên Nhã hơi lùi về phía sau. Cô sợ Lạc Thần Hi nghe xong sẽ tức giận nhào thẳng về phía cô.
Gương mặt tuấn tú của Lạc Thần Hi tối sầm, ánh mắt cũng buồn rười rượi: “Xem ra ban đầu em không tính để cho La Tiểu Bảo nhận tổ quy tông. Người cha, người chồng như anh, em để đâu rồi?”
Thiên Nhã sờ mũi, lùi tới tận mép giường: “Lúc đó anh đang là chồng người ta, sao em có thể ngó nghiêng anh được. Đừng giận.” Anh nói câu chồng thuận miệng quá rồi đấy. Ai nhận anh làm chồng? Hai người họ chưa kết hôn mà.
“Giờ thì sao?” Lạc Thần Hi nhướng mày, mặt tỏ rỏ vẻ không vui.
“Bây giờ à. Bây giờ anh là cha của hai đứa trẻ rồi.”
Lạc Thần Hi rõ ràng không hài lòng với đáp án này: “Còn gì nữa không?”
“Còn nữa hả?” Thiên Nhã mơ hồ hỏi lại.
Người nào đó đang phát điên. Để người phụ nữ này gọi anh một tiếng chồng thôi khó khăn đến thế sao?
“La Thiên Nhã!” Giọng nói kiềm chế sự tức giận. Người nào đó như con sói hung ác tóm lấy gáy dê nhỏ. Dù dê nhỏ có trốn thế nào thì cũng không thoát khỏi bàn tay anh được.
Phòng làm việc của Chủ tịch tại chi nhánh Tập đoàn Kha thị.
“Chủ tịch Kha, anh xem báo hôm nay đi.” Kha Tử Thích vừa về, Thư ký Coco đã vội vàng đưa cho anh xem số báo mới ra ngày hôm nay.
Kha Tử Thích nhíu mày, nhận lấy tờ báo. Đôi mắt sáng như sao trở nên nặng nề.
“Chủ tịch, phải làm gì bây giờ ạ? Bài viết này viết rất chặt chẽ, giờ toàn bộ công ty mình đang đồn thổi việc này.”
Anh vò nát tờ báo, ném vào thùng rác. Ánh mắt ảm đạm.
“Anh họ! Anh nói với em đây không phải là thật đi!” Karen tức giận đẩy cửa đi vào. Thậm chí cô còn chẳng thèm gõ cửa đã xông thẳng vào, đưa tờ báo tới trước mặt Kha Tử Thích.
Kha Tử Thích nói với Coco: “Ra ngoài trước đi.”
Coco gật đầu, lui ra ngoài.
“Anh họ, sao những người này có thể viết linh tinh như thế chứ! Bọn họ nói anh là hung thủ giết người! Tạo nhiều bằng chứng giả để đổ oan cho anh, bọn họ thật sự rất quá đáng! Anh xem này, ngày hôm nay tất cả các mặt báo đều đưa tin! Em mà bắt được người viết em sẽ cho người đó biết thế nào là lợi hại. Dám nói bậy! Chuyện đó làm sao xảy ra được!” Karen vừa đi vừa nói liến thoắng không ngừng, suýt nữa đã vỗ bàn.
Kha Tử Thích trông rất bình tĩnh, chỉ khi nhìn thấy dáng vẻ kích động của Karen, đôi mắt dịu dàng mới xẹt qua chút cảm xúc khác thường.
“Karen, cảm ơn em.” Cảm ơn em vẫn tin tưởng anh.
Karen không kịp phản ứng khi nghe Kha Tử Thích nói một câu không đầu không đuôi: “Cảm ơn em làm gì chứ. Anh họ, anh mau đi bắt người tung tin vịt đi, à, để em bảo cha giúp anh một tay. Phải bắt bằng được tên khốn khiếp kia để hắn nếm được mùi vị của việc đắc tội với anh họ.” Karen nói mà căm phẫn trào dâng.
“Karen, em đừng quan tâm việc này. Anh tự có chừng mực.” Kha Tử Thích nói với cô. Không cần anh cũng biết là ai làm, anh không hi vọng Karen bị cuốn vào chuyện này.
“Anh họ, nhưng...”
Karen chưa nói hết, điện thoại nội bộ của Kha Tử Thích đã reo lên. Kha Tử Thích nhấc điện thoại lên: “Coco, sao thế?”
“Được, để bọn họ vào đi.” Anh cúp điện thoại rồi nói với Karen: “Karen, nghe lời anh, mau về đi. Anh có chuyện phải làm.”
“Anh họ, còn chuyện gì quan trọng hơn chuyện này nữa?”
“Karen.” Kha Tử Thích kiên nhẫn nói.
Bên ngoài có người gõ cửa. Kha Tử Thích liếc Karen một cái rồi nói: “Mời vào.”
Một người đàn ông cường tráng mặc đồng phục đi tới, dáng dấp oai hùng, nhưng hơi lớn tuổi: “Chủ tịch Kha, chúng tôi là tổ trọng án thuộc khu vực XX. Mời anh hợp tác điều tra vụ án Hoàng Thừa Nghĩa nhảy lầu tự tử.”
Kha Tử Thích ưu nhã vươn tay, bình tĩnh nói: “Mời qua bên kia ngồi.”
Người cảnh sát lớn tuổi gật đầu, đi tới phòng tiếp khách ngồi xuống cùng vài người cảnh sát khác.
“Anh họ, bọn họ...” Karen lo lắng khi thấy cảnh sát đã tìm tới cửa.
“Yên tâm, anh không sao đâu. Em về trước đi.”
Karen bĩu môi. Cô không thể làm gì khác ngoài việc nhíu mày, đi ra ngoài.
Trong phòng làm việc của Chủ tịch tại Tập đoàn Lạc Thần.
Ở trang bìa báo hôm nay đã có đầu đề mới, tình nghi Kha Tử Thích dùng thủ đoạn không hợp pháp bắt ép Giám đốc thiết kế Hoàng Thừa Nghĩa của Tập đoàn Lạc Thần bỏ mạng. Dùng việc dự án giữa Tập đoàn Lạc Thần và Tập đoàn MG bị lộ ra ngoài, làm ăn không chính trực mà bức tử.
Lạc Thần Hi nhếch miệng cười châm biếm khi thấy tin trên báo.
Thiên Nhã đẩy cửa vào, trong tay cô là tờ báo giống y hệt.
Sắc mặt cô trắng bệch: “Đây là những gì anh đưa cho tòa soạn báo? Nội dung trong báo có phải là thật không?”
Nga ĐinhTruyện này nhàm chán ko tưởng - sent 2021-10-05 04:02:46
fanyanTui nghĩ tác giả sỉ nhục IQ của tui quá - sent 2021-07-03 01:12:19
NGOC NGUYEN1592896440Chua thay nu 9 nao ngu te nhu vay!! - sent 2021-06-03 20:56:54
yến gàNữ 9 ngu k chịu được đọc mà ức chế ngu từ đầu tới cuối - sent 2021-05-13 14:11:15
Ngọc LuậnĐọc mà tức nữ9 dã man bị tính kế 1000 lần thì lọt hố 1000 lần mà toàn chuyện k đâu. Ai nói j cũng tin ai ép làm bạn gái cũng làm. K thể dùng 1 chữ ngốc để miêu tả nổi. Đọc mà ức chế kinh khủng - sent 2020-09-30 05:36:23