Cưng Chiều Cô Vợ Đanh Đá full

Chương 258: Công bố thân phận

/558
Trước Tiếp
Nghi lễ được diễn ra ở quảng trường trong phố Li Cổ với ánh mặt trời ấm áp. Hôm nay là một ngày tốt lành.

Khách quý của buổi lễ lục đục đi đến, một trong số những nhân vật chính của buổi lễ, Kha Tử Thích cũng đã đến. Các phóng viên ở hiện trường bao vây lấy Kha Tử Thích, phỏng vấn nhân vật đang gây sóng gió.

Mấy ngày nay, toàn thành phố A đang bàn tán xôn xao chuyện Kha Tử Thích là kẻ tình nghi lớn nhất trong vụ án Hoàng Thừa Nghĩa. Kha Tử Thích đã lên tiếng về chuyện này, anh sẽ dùng pháp luật để bảo vệ lợi ích và danh dự của bản thân trước các tin đồn không căn cứ, những suy luận không có thật.

“Chủ tịch Kha, nghe nói anh đã kiện tòa soạn thành phố vì tội phỉ báng. Hành động này của anh có phải muốn nói cho người dân Trung Quốc và toàn thể thế giới biết là anh trong sạch không?”

“Chủ tịch Kha, anh có suy nghĩ gì về vụ án Hoàng Thừa Nghĩa không? Hai người không cùng một công ty, vì sao bản thân anh lại liên quan tới vụ án rắc rối phức tạp này?”

“Chủ tịch Kha, tiếp theo đây anh sẽ có hành động gì? Anh có thể cung cấp một ít chứng cứ chứng minh mình trong sạch không? Vụ án lần này liệu có làm Tập đoàn Kha thị rơi xuống bước đường cùng không? Nghe nói gần đây Tập đoàn Kha thị tổn thất khá nhiều.”

Kha Tử Thích dừng bước khiến cấp dưới đi theo sau anh dừng bước theo. Nhóm truyền thông như sói như hổ nhìn bọn họ với ánh mắt tha thiết cùng với đủ loại camera.

Anh cười nhẹ làm cho tất cả mọi người bị quấn theo. Đây là nụ cười của một người thành công đấy. Nhìn xem, bình tĩnh thong dong biết bao nhiêu. Từ đầu đến chân chẳng có chỗ nào giống một kẻ tình nghi cả. Rốt cuộc là ai đưa bằng chứng ra đấy? Đó chắc chắn là bằng chứng giả.

“Xin lỗi mọi người, hôm nay là lễ hoàn thành khu Vân Thành cho nên ngoài vấn đề liên quan tới Vân Thành, tôi sẽ không trả lời bất cứ vấn đề nào khác. Các bạn bên truyền thông chịu khổ rồi, bên kia là khu ăn uống, mời các bạn cứ tự nhiên.” Kha Tử Thích đưa tay làm động tác mời, sau đó phân công cấp dưới đưa phóng viên truyền thông sang bên đó.

“Cha, không ngờ mới một thời gian không về thôi mà nơi này đã thay đổi.” La Tiểu Bảo nhìn con phố Li Cổ trước mắt, chớp mắt to rồi than thở.

“Ngạc nhiên làm gì, cái này thì có gì đâu. Chỉ cần cha nguyện ý thì trăng trên trời cũng hái xuống được.” Lạc Lăng khoanh tay trước ngực, nom dáng như ông cụ non.

Lạc Thần Hi liếc mắt nhìn con. Tên nhóc thối này, đang chữa cháy cho việc mình lỡ lời à? Nhưng, anh thích. Đúng thế, chỉ cần anh nguyện thì ngay cả trăng cũng hái xuống được. Chẳng qua là để xem dùng phương pháp gì thôi.

Thiên Nhã cười: “Lăng Lăng, con đừng cổ vũ cha con thế. Cha con làm đỏm đủ rồi.”

Lạc Thần Hi nham hiểm nhìn Thiên Nhã. Người phụ nữ này leo lên đầu anh ngồi rồi à?

Đáng lẽ anh nên giận cô chứ nhỉ? Cô thế mà lại ghét anh? Anh là ai chứ? Anh là Lạc Thần Hi khiến bao thiếu nữ phải quay cuồng cũng không thể tiếp cận anh đấy. Cô ghét anh?

Thiên Nhã thấy anh khó chịu lại che miệng cười trộm.

“Bảo bối, các con sợ à? Nơi này có nhiều phóng viên, rồi cũng nhiều cô chú khác, nếu bọn họ gây khó dễ bằng câu hỏi, các con sẽ ứng phó như thế nào?” Trước khi xuống xe, Lạc Thần Hi tiêm liều thuốc dự phòng cho hai bảo bối nhỏ.

La Tiểu Bảo lắc đầu: “Đương nhiên là con không sợ. Con là ai chứ? Con là La Tiểu Bảo.”

Lạc Lăng khoanh tay trước ngực, khuôn mặt rất có tinh thần: “Tiểu Bảo không sợ thì con cũng không sợ.”

Lạc Thần Hi hài lòng gật đầu, liếc nhìn Thiên Nhã đầy ẩn ý: “Em thì sao?”

Thiên Nhã nhìn ra bên ngoài với ánh mắt phức tạp. Nhóm phóng viên truyền thông đã nhận ra xe của Lạc Thần Hi, bắt đầu xông về phía bên này.

“Em cũng không sợ, bởi vì đã có anh và các con ở cạnh.”

Bốn người nhìn nhau cười, giận dỗi vừa rồi biến mất không còn tăm hơi chỉ vì một ánh mắt, một câu nói.

Đây mới đúng là người một nhà. Cho dù có bất cứ chuyện gì ra cũng sẽ đoàn kết với nhau khi đứng trước vấn đề khó khăn, chống lại kẻ thù bên ngoài.

Hai bảo bối nhỏ đã hiểu được ý của cha. Trong trường hợp này mà cha đưa cả bọn họ lẫn mami Thiên Nhã ra ngoài dưới hình thức bốn người một nhà, có nghĩa là cha muốn công bố thân phận hai đứa con trai sinh đôi và vị trí phu nhân chủ tịch của Thiên Nhã cho truyền thông. Hoặc có thể là cha còn có dự tính khác nữa mà bọn họ không biết.

Thiên Nhã cũng hiểu. Bốn người cùng tới Vân Thành tham gia hoạt động có ý nghĩa không giống bình thường.

“Được, chúng ta xuống xe nào!” Lạc Thần Hi cười rồi tự mình mở cửa xe ra. Cho hai đứa trẻ xuống xe xong, anh đưa tay đỡ Thiên Nhã xuống xe.

Một nhóm phóng viên ập tới. Vệ sĩ của Lạc Thần Hi ở phía sau lập tức đứng thành bức tường hình người, bảo vệ chặt chẽ một nhà bốn người Lạc Thần Hi.

“Chủ tịch Lạc, tiếp theo đây cô La Thiên Nhã sẽ là phu nhân Chủ tịch của Tập đoàn Lạc Thần sao? Hai bạn nhỏ giống hệt nhau này là chuyện gì? Trời ạ! Lẽ nào họ là con trai của anh và La Thiên Nhã?”

“Chủ tịch Lạc, đây có phải là anh em sinh đôi không? Đáng yêu quá! Nghe nói Lạc Lăng là do vợ cũ của anh, Hạ Vân Cẩm sinh mà. Sao bọn họ có thể giống nhau y như đúc thế này?”

Nghi ngờ dâng lên, nhóm người đó cứ tôi một câu anh một câu. Thân là con trai bảo bối của Lạc Thần Hi, là người thừa kế duy nhất của Tập đoàn Lạc Thần trong tương lai, Lạc Thần Hi đã bảo vệ Lạc Lăng trước công chúng, truyền thông rất tốt. Anh rất ít khi để cho cậu lộ diện trong các hoạt động. Tin tức nói về Lạc Lăng rất ít, bởi vì nếu Lạc Thần Hi biết sẽ không vui. Lấy thực lực của Lạc Thần Hi, ai dám chọc giận anh chứ? Nhà truyền thông nào muốn đưa tin về chuyện anh không thích chứ?

Nhưng Lạc Lăng đã từng lên báo, hình cậu được cắt từ mấy hoạt động mà Lạc Thần Hi đưa cậu đi tham gia cùng. Thế nên, mọi người đã biết được mặt mũi Lạc Lăng trông như nào.

Sao giờ lại có thêm một đứa bé giống y như đúc Lạc Lăng thế này?

Phát hiện ra chuyện thú vị mang tới cú nổ lớn, từng ánh mắt kinh ngạc, nghi ngờ của người ở hiện trường đều đổ dồn về phía bốn người.

Lạc Thần Hi không trả lời mấy câu hỏi đang văng vẳng bên tai. Anh nắm tay Thiên Nhã, rồi mỗi người nắm tay một đứa trẻ đi về phía sân khấu dưới ánh mắt của tất cả mọi người.

“Trời ạ! Bọn họ là người một nhà. Nhìn đi, hai bảo bối nhỏ kia rõ ràng là sự kết hợp của hai người họ.”

“Lạ thật, sao con trai Hạ Vân Cẩm lại giống cô gái kia thế. Hay là... hay là Hạ Vân Cẩm không phải mẹ ruột?”

“Chậc, trước thì không cảm thấy gì, giờ nhìn lại mới thấy Lạc Lăng chẳng giống Hạ Vân Cẩm tí nào. Giống cô gái kia nhiều hơn.”

Trên thảm đỏ, xung quanh truyền tới tiếng khách quý đang nhỏ giọng bàn tán. Suy đoán nào cũng có khiến cho tim Thiên Nhã đập nhanh hơn. Tuy cô đã chuẩn bị tinh thần nhưng khi đối mặt với ánh mắt nghi ngờ và tiếng bàn tán của nhiều người nhưng vẫn thấy hơi luống cuống.

Cô trộm nhìn Lạc Thần Hi ở bên cạnh. Sườn mặt của anh hoàn hảo tới mức như được điêu khắc, đẹp như một vị thần. Anh cong môi để lộ nụ cười như đang nhìn thiên hạ với nửa con mắt. Từ từ, nụ cười sâu xa này sao lại khiến cô cảm thấy có gì đó nham hiểm nhỉ?

Không lẽ anh có ý đồ xấu xa nào đó? Đột nhiên, Thiên Nhã có dự cảm xấu.

Ở bên cạnh anh một thời gian dài, cô bắt đầu hiểu anh hơn. Mỗi khi anh cười như thế là biết anh có tính toán.

Cúi đầu nhìn hai bảo bối nhỏ, cô phát hiện ra chúng đang nhìn cô cười hề hề. Thiên Nhã hít một hơi lạnh. Chuyện gì đã xảy ra? Sao ba cha con nhà này lại cười giống nhau thế?

Ngước mắt lên, khuôn mặt dịu dàng tươi cười của Kha Tử Thích đập vào mắt. Anh cầm ly sâm panh đi về phía bọn họ.

“Chú Tử Thích!” Giọng nói lảnh lót của La Tiểu Bảo vang lên giữa quảng trường. Những ánh mắt suy đoán, tò mò của mọi người bắt đầu sôi sục.

Kha Tử Thích cười dịu dàng, đưa ly sâm panh cho người làm đứng bên cạnh rồi dùng một tay bế La Tiểu Bảo lên: “Nhóc con, chúng ta lại gặp nhau rồi!”

Lạc Thần Hi ho khan: “Chủ tịch Kha, anh tới lâu rồi?” Ánh mắt cảnh cáo của anh dừng lại trên cánh tay Kha Tử Thích đang ôm lấy La Tiểu Bảo.

Kha Tử Thích vừa cười vừa thả La Tiểu Bảo xuống: “Đúng thế. Hôm nay là thời gian của tôi và anh mà. Chủ tịch Lạc là người bận rộn, còn người rảnh rỗi như tôi đây thì tới sớm hơn để đi xã giao chút thôi.”

Lạc Thần Hi nở nụ cười: “Chủ tịch Kha, để anh chịu khổ rồi.”

“Có gì đâu. Đây không phải chuyện nên làm sao?” Lúc nói câu này, ánh mắt Kha Tử Thích dừng lại trên người Thiên Nhã.

Anh khom người, mỉm cười xã giao.

Thiên Nhã gật đầu, vẻ mặt lúng túng, mất tự nhiên. Trong lòng cô chợt khó chịu khi thấy Kha Tử Thích cư xử cứ như người dưng nước lã.

Rõ ràng tình yêu thương anh dành cho La Tiểu Bảo vẫn còn. Kha Tử Thích, anh là người như thế nào? Đây là lần đầu tiên cô thấy hoang mang và nghi ngờ về chuyện này.

Bỗng nhiên, tay cô bị nắm chặt. Thiên Nhã liếc nhìn chủ nhân bàn tay kia, Lạc Thần Hi nhìn cô với ánh mắt trấn an.

Thiên Nhã mấp máy môi, mỉm cười với Lạc Thần Hi, để lộ lúm đồng tiền xinh đẹp.

Tim Kha Tử Thích như bị nhéo một cái đầy đau đớn khi anh nhìn thấy khung cảnh ấm áp giữa hai người. Anh quay người nhìn Thiệu Vĩnh Sang đang ở xa rồi nói với Lạc Thần Hi: “Ngại quá, không thể tiếp tục trò chuyện rồi. Tôi qua đó chào hỏi đã.”

Lạc Thần Hi quay người nhìn Thiệu Vĩnh Sang đang mỉm cười bước tới, đáp: “Cùng nhau đi! Hôm nay tôi và anh tham dự với tư cách bạn hợp tác mà.”

Kha Tử Thích cong môi: “Được thôi.”

“Em và hai bảo bối nhỏ qua kia ngồi nhé.” Thiên Nhã không thích xã giao lắm. Hơn nữa, giờ cô mà đối mặt với Kha Tử Thích thì thấy hơi mất tự nhiên. Vì vậy, cô lựa chọn lảng tránh.

Lạc Thần Hi gật đầu, hôn nhẹ lên gò má cô một cái rồi xoa đầu hai bảo bối nhỏ: “Qua bên kia nghỉ ngơi đi.” Sau đó, anh ra hiệu cho mấy vệ sĩ đi theo bảo vệ Thiên Nhã và hai bảo bối nhỏ.


Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
Nga ĐinhTruyện này nhàm chán ko tưởng - sent 2021-10-05 04:02:46
fanyanTui nghĩ tác giả sỉ nhục IQ của tui quá - sent 2021-07-03 01:12:19
NGOC NGUYEN1592896440Chua thay nu 9 nao ngu te nhu vay!! - sent 2021-06-03 20:56:54
yến gàNữ 9 ngu k chịu được đọc mà ức chế ngu từ đầu tới cuối - sent 2021-05-13 14:11:15
Ngọc LuậnĐọc mà tức nữ9 dã man bị tính kế 1000 lần thì lọt hố 1000 lần mà toàn chuyện k đâu. Ai nói j cũng tin ai ép làm bạn gái cũng làm. K thể dùng 1 chữ ngốc để miêu tả nổi. Đọc mà ức chế kinh khủng - sent 2020-09-30 05:36:23
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương