Kha Tử Thích gật đầu, gằn từng chữ: “Không phải giúp anh, mà là giúp Thiên Nhã.”
Lạc Thần Hi ngồi đối diện với anh một lúc rồi đứng lên: “Không còn sớm nữa, mời Chủ tịch Kha về cho. Tôi nghĩ anh ở chỗ này lâu quá sẽ không tốt.”
Đi ra khỏi cửa lớn nhà họ Lạc, Kha Tử Thích nhếch miệng cười khổ.
Anh không có tư cách bảo vệ cô sao? Ngay cả tư cách đứng ở bên cạnh cô, yên lặng hi sinh vì cô, nhìn cô hạnh phúc vui vẻ cũng không có.
Màn đêm tối đen như mực. Thiên Nhã, em không sao chứ? Chỉ mong em không gặp chuyện gì.
Đứng trước cửa sổ sát đất, dõi theo bóng lưng cô đơn của Kha Tử Thích, anh cắn chặt môi, đấm một quyền lên cửa sổ, nhắm mắt lại. Lần đầu tiên một Lạc Thần Hi cao cao tại thượng cảm thấy năng lực của mình không có đất dụng võ.
Anh có sức mạnh nhưng không thể bảo vệ được người phụ nữ của mình. Vì sao? Vì sao? Thiên Nhã, vì sao em lại muốn bỏ anh mà đi? Vì sao? Em có thể nói cho anh biết không?
Trước cửa sổ căn phòng kia, Lạc Lăng và La Tiểu Bảo cũng đang nhìn theo bóng lưng Kha Tử Thích.
La Tiểu Bảo thổ lộ tiếng lòng: “Không thể nói cho chú Tử Thích biết sao? Nói không chừng có chú Tử Thích giúp đỡ, chúng ta sẽ nhanh chóng tìm được mami Thiên Nhã.”
“Kha Tử Thích mà biết thì mọi chuyện sẽ trở nên phức tạp hơn. Nhưng dưới tình huống hiện giờ, muốn lừa cũng không lừa được nữa rồi.” Lạc Lăng dõi theo Kha Tử Thích nổ máy rời đi, nói.
La Tiểu Bảo cúi đầu, giọng nói có chút khó chịu: “Lăng Lăng, thật ra trước khi cha xuất hiện, mặc dù rất muốn tìm được cha nhưng anh cũng muốn chú Tử Thích làm cha mình. Thậm chí, anh còn đối xử với chú ấy như cha mình, em có hiểu được tâm trạng của anh không?”
Lạc Lăng xoa đầu La Tiểu Bảo, ra dáng một người anh cả: “Đừng thế, em hiểu tình cảm của anh và mami Thiên Nhã dành cho Kha Tử Thích mà. Nhưng tình huống trước mắt không thể lấy tình cảm ra đo được.”
La Tiểu Bảo thở dài, sắc mặt nặng nề kết hợp với khuôn mặt ngây thơ làm hình thành nên một dáng vẻ đáng yêu tương phản: “Thật ra chú Tử Thích rất đáng thương.”
“Sống ở trên đời này, đâu có ai là không đáng thương? Ai cũng có những sứ mệnh riêng cần thực hiện.” Lạc Lăng nói mấy lời cao thâm.
Hai cậu bé có khuôn mặt đáng yêu buồn bã đứng trước cửa sổ. Một hình ảnh hết sức khôi hài khiến người ta không thể tin được. Nếu có người nhìn thấy, chắc chắn sẽ bị chọc cười.
***
Trong phòng làm việc của Chủ tịch tại Tập đoàn Kha thị.
“Anh họ, nghe nói đêm qua anh chạy tới nhà họ Lạc? Sao lại thế?”
Kha Tử Thích đặt bút trong tay xuống, ngước mắt lên: “Xem ra tin tức của em rất nhanh nhạy. Vậy em nói cho anh biết đi, đêm qua Thiên Nhã có ở nhà Đồ Hoa Kỳ không?” Anh đang nghĩ biện pháp tìm chứng cứ đây.
Karen mấp máy môi, chột dạ. Bộ dạng này mà bắt người khác tin cũng khó.
“Karen, em không phải là người biết nói dối. Nếu em coi anh là anh họ em thì em nói cho anh biết sự thật đi.”
Karen bĩu môi: “Anh họ, anh đừng có ép em. Em chưa bao giờ thật sự coi anh là anh họ cả. Anh vẫn luôn biết tâm ý của em mà, không phải sao?” Nói xong, cô tức giận đập cửa bỏ đi.
Kha Tử Thích thở dài, đỡ trán, lòng càng thêm bất an.
…
Tại Dạ Trường.
“Này, anh tới tìm tôi làm gì? Giờ anh đang ở trên đầu ngọn sóng, tôi khuyên anh nên ít tìm tôi thôi. Dù sao thì bây giờ anh cũng là một trong số những kẻ tình nghi.” Lạc Thần Dương ngồi xuống ghế sofa trong phòng bao quán bar, nói với giọng cười cợt.
Kha Tử Thích ngồi đối diện anh ta, cúi đầu suy nghĩ cái gì đó. Xong anh ngước mắt lên, nói với Lạc Thần Dương: “Có phải Thiên Nhã xảy ra chuyện không? Cậu biết gì không?”
Lạc Thần Dương khó hiểu, “khuyên” với giọng trêu ghẹo: “Thiên Nhã, Thiên Nhã, anh gọi tên chị dâu tôi thân thiết như thế à? Cái này không được đâu nhé. Anh trai tôi mà nghe thấy được thì không biết có chuyện gì xảy ra đâu.”
Kha Tử Thích lạnh lùng nhìn anh ta: “Đừng nói vớ vẩn. Tôi hỏi cậu, Thiên Nhã xảy ra chuyện gì?”
Lạc Thần Dương buồn cười, tựa nửa người vào ghế sofa: “Anh hỏi tôi không bằng trực tiếp đi hỏi chị dâu tôi xem cô ấy làm sao đi.”
Kha Tử Thích chán nản. Sớm đã ngờ rằng hỏi người này cũng vô ích nhưng anh không nhịn được mà cược một phen. Anh đã phái người chú ý tới từng hành động của người nhà họ Lạc nhưng mọi chuyện càng lúc càng kỳ quặc. Anh không nén được cơn tức giận.
Hơn nữa, anh muốn thử thăm dò xem chuyện này có liên quan gì tới Lạc Thần Dương không.
Ánh mắt Lạc Thần Dương xẹt qua vài tia nghi hoặc: “Mấy ngày nay chị dâu tôi không đi làm. Anh muốn nói là chị dâu tôi đã xảy ra chuyện?”
Kha Tử Thích luôn quan sát phản ứng của anh ta: “Xem ra gần đây cậu rất bận rộn.”
Lạc Thần Dương phiền não gãi đầu: “Không còn cách nào khác. Gần đây anh trai tôi đặc biệt chú ý tới tôi như thể anh ấy đã biết gì đó. Ngày đó, anh ấy còn thăm dò tôi nữa. Anh ấy là hạng người gì anh biết mà, nếu tôi không đề phòng thì rất có thể anh ấy đã tra được cả gốc gác rồi.”
Kha Tử Thích cười châm biếm: “Tôi nghĩ, người bình thường không thể lập tức biết được cậu là người thế nào đâu. Bên ngoài càng đơn giản, bên trong càng phức tạp.”
“Cảm ơn lời khen của Chủ tịch Kha. Có điều, anh nên cảm thấy may mắn khi trong thời khắc khó khăn nhất, tôi đã đưa tay kéo anh.” Lạc Thần Dương nói khoác mà không biết ngượng.
Kha Tử Thích cười nhạt: “Đưa tay kéo tôi? Thiệt thòi khi để cậu nói ra lời này rồi, tôi có cần cảm ơn cậu không?”
“Không cần. Tôi chỉ cần anh nhớ rõ là không được đánh chủ ý lên người chị dâu tôi. Cô ấy không thuộc về anh.”
Kha Tử Thích nhướng mày: “Tôi nghĩ cậu không có tư cách để nói lời này với tôi.” Câu Lạc Thần Hi nói với anh, anh tặng lại nó cho Lạc Thần Dương.
Trước đây, anh còn nghi ngờ không biết Lạc Thần Dương có thích Thiên Nhã không. Mãi cho tới khi, tên ghê tởm này mang hai bảo bối nhỏ ra uy hiếp anh.
Nếu không vì hợp tác với anh ta, anh đã đem chuyện Thiên Nhã là mẹ ruột của hai bảo bối nhỏ nói cho cụ Lạc và Lạc Thần Hi biết.
Thiên Nhã chưa từng muốn phơi bày thân thế của La Tiểu Bảo. Cô luôn lừa Lạc Thần Hi. Cô làm vậy chắc chắn là có lý do, thế nên, anh đồng ý.
Nhưng không ngờ, đây mới là lúc cuộc chiến bắt đầu.
Những chuyện xảy ra sau đó là những chuyện anh không kịp chuẩn bị và không muốn thấy nhất. Nhưng, anh không còn sự lựa chọn nào khác.
Vì vậy, người như Lạc Thần Dương không có tư cách nói chuyện liên quan tới Thiên Nhã.
“Cô ấy là chị dâu tôi.” Lạc Thần Dương nói với giọng như đang xỉa xói.
“Chưa chắc cô ấy đã thành chị dâu cậu. Nếu như cô ấy ở bên cạnh anh trai cậu không vui vẻ, lúc nào tôi cũng có thể cướp cô ấy về bên cạnh mình.”
Lạc Thần Dương vừa nghe được một câu chuyện cười, một câu chuyện dở khóc dở cười tới từ một kẻ không biết lượng sức mình: “Thật không? Thiên Nhã yêu anh trai tôi tới mức có thể bỏ cả tính mạng, nhưng với anh thì sao? Từng yêu chưa? Đừng có nằm mơ nữa.”
Kha Tử Thích cắn răng: “Nếu bọn họ yêu nhau có thể khiến Thiên Nhã hạnh phúc, tôi sẽ chúc phúc cho bọn họ...”
“Xin anh đấy, Kha Tử Thích. Đừng có coi mình là Thánh nữa. Cái sự từ bi ghê tởm của anh đã hại chết một cô gái rồi, lẽ nào anh muốn hại thêm người nữa? Thiên Nhã ngây ngô ở bên cạnh anh trai tôi có gì không tốt? Ít ra cô ấy có thể được ở cùng một chỗ với người mình yêu.” Lạc Thần Dương nói, biểu cảm trên mặt anh ta như không thể chịu nổi.
Tim như bị một tảng đá lớn bắn trúng làm anh hô hấp rất khó khăn: “Cậu không thể quên được sao? Cậu có thể nói cho tôi biết, những thứ cậu đang làm là vì cái gì không?”
Lạc Thần Dương liếc nhìn anh rồi rót đầy ly rượu: “Uống xong ly này tôi sẽ nói cho anh biết.”
Kha Tử Thích nhìn ly rượu đầy, vươn tay, ngửa đầu uống.
Lạc Thần Dương nhìn anh như nhìn trò hề, cười ha ha: “Ha ha ha, không ngờ Chủ tịch Kha lại có một mặt ngây thơ đến buồn cười như vậy. Bây giờ tôi làm vì cái gì sao? Nếu nói cho anh biết, anh có cảm thấy tôi còn là chính tôi không? Anh nghĩ quan hệ giữa tôi và anh thân thiết lắm sao? Không đâu.”
Kha Tử Thích ngước mắt lên nhìn Lạc Thần Dương đang cười lớn bằng đôi mắt đau buồn.
“Đừng có dùng ánh mắt đó nhìn tôi. Anh biết không? Ở trong mắt tôi, anh cũng không khác gì một kẻ đáng thương.” Lạc Thần Dương nghiến răng nghiến lợi nói.
Kha Tử Thích hít thở sâu một hơi, tiếp tục rót đầy ly, uống liên tục mấy chén.
Đúng thế! Anh là một kẻ đáng thương giống như Lạc Thần Dương. Cả đời này không thể có được người mình thương nhất. Đã định trước cả đời này sẽ làm những việc mình không thích, đã định trước cả đời này sẽ hối hận, áy náy vì chuyện bây giờ mình làm.
Đây là chuyện bản thân không thể điều khiển.
***
Tại Khách sạn Lạc Thần.
“Chú nhỏ, sao chú lại gọi bọn cháu ra đây? Bọn cháu bận lắm.” La Tiểu Bảo oán hận.
“Có gì mau nói đi.” Lạc Lăng khoanh tay trước ngực, nghiêm túc nói.
Lạc Thần Dương bày ra vẻ mặt bị tổn thương: “Không có gì. Lâu lắm không được gặp nên chú nhớ hai đứa cháu đáng yêu thôi. Các cháu không nhớ chú nhỏ à?”
Lạc Lăng cười như không cười: “Cháu thấy gần đây chú nhỏ rất bận, nào có thời gian quan tâm tới bọn cháu.”
Lạc Thần Dương giả vờ như nghe không hiểu: “Bận? Chú có thể bận tới mức nào chứ? Chuyện liên quan tới Tập đoàn SGB, cha cháu đúng là rất quá đáng. Đột nhiên để cho chú gánh vác việc nặng như vậy. Năng lực của chú có hạn, hạng mục làm cho chú có áp lực như núi.”