Kha Tử Thích cứng đờ người, không biết trả lời cô sao cho phải.
Nhìn vết thương trên trán cô được bằng bó, lòng anh đau nhói.
“Karen, em đừng như thế.
Việc bây giờ em cần làm là nghỉ ngơi cho tốt.” “Đi ra ngoài.
Kha Tử Thích, tôi không muốn gặp lại anh nữa.” Karen quát, cả khuôn mặt giàn dụa nước mắt.
“Đi ra ngoài! Tôi bảo anh đi ra ngoài!” Cô lại quát.
Kha Tử Thích nắm chặt tay, cười dịu dàng: “Được, anh đi ra ngoài trước.
Em nghỉ ngơi đi.” Nhìn theo bóng lưng anh đẩy cửa đi ra ngoài, nước mắt Karen lại trào ra.
“Xảy ra chuyện gì thế? Tử Thích, cháu nói gì với Karen đấy? Lẽ nào chuyện đêm qua nó uống say không biết trời trăng mây đất gì là vì cháu sao? Cháu có biết là thiếu chút nữa thì con bé...
haiz! Chuyện của người trẻ tuổi bọn cháu,
mơ không muốn quản nhưng Tử Thích, cháu làm thế này là rất quá đáng!” Mẹ Thiệu sốt ruột thay con gái, quở trách Kha Tử Thích mấy câu.
“Bà đi vào chăm sóc Karen đi, tôi có chút chuyện muốn nói với Tử Thích.” Thiệu Vĩnh Sang nói.
Trong hành lang bệnh viện.
“Cậu, xin lỗi, là do cháu...” “Karen là đứa con gái duy nhất của cậu.
Tử Thích, cháu ba lần bốn lượt làm tổn thương con bé, cháu cảm thấy con gái của Thiệu Vĩnh Sang rất dễ bắt nạt sao? Cậu không chấp nhận lời xin lỗi của cháu, cháu nhất định phải làm chút chuyện gì đó để bù đắp.” “Chuyện cháu có thể làm là rời xa cô ấy.” “Rời xa con bé? Cháu có ý gì?”
“Cháu biết cô ấy yêu cháu nhưng cháu đã thích người khác.
Cậu cũng biết mà, hơn nữa cha mẹ cháu cũng rất thích Thiên Nhã.” “Đừng lấy cha mẹ ra dọa cậu! Cậu chỉ muốn con gái của cậu hạnh phúc!” “Cậu hiểu thế nào là hạnh phúc sao? Để cho con mình lấy một người không yêu mình?” “Cháu đúng là không biết điều.
Cháu nghĩ giờ Kha thị vẫn còn là Kha thị của ngày trước sao? Chỉ khi cháu và Thiệu thị kết thân, kết hôn với con gái của Thiệu Vĩnh Sang mới giúp Kha thị khôi phục được thực lực trước kia.
Thậm chí, nó còn có thể lớn mạnh hơn, vượt qua cả Tập đoàn Lạc Thân.” “Cậu, trong sự nghiệp phải có tâm chí mạnh mẽ.
Cháu tin là cháu có thể dựa vào sự cố gắng của bản thân.” Thiệu Vĩnh Sang rất khinh thường lời anh nói: “Dựa vào bản thân? Nếu không có Thiệu thị thì giờ Kha thị đã gặp nguy cơ sụp đổ rồi.
Vậy mà cháu còn nói được tới tâm chí mạnh mẽ và dựa vào bản thân?” “Nguy hiểm lần này có người thao túng, giờ cháu đang điều tra, cháu tin rằng rồi sẽ có một ngày có thể phơi bày nó ra ánh sáng.” Thiệu Vĩnh Sang hừ lạnh: “Thì ra tinh lực của cháu không đặt trên đó, thảo nào Lạc Thần Hi có thể xoay cháu tới sứt đầu mẻ trán.” “Nếu không bắt người phía sau màn đen lại, có lẽ cuộc chiến này sẽ càng lúc càng nghiêm trọng.” “Cháu dấn thân vào trong đó, bắt kẻ ra tay độc ác ra bên ngoài, cháu nghĩ cháu có thể lui về toàn vẹn sao? Cả đời này, cháu và Lạc Thần Hi chỉ có thể làm kẻ địch của nhau.
Cháu yêu người phụ nữ của anh ta, người phụ nữ cháu yêu lại yêu anh ta, chỉ bằng điểm này thôi đã khiến hai người không cách nào hợp tác với nhau.” “Công ra công, tư ra từ, cháu không nghĩ tới việc hợp tác với anh ta nhưng cháu muốn tìm ra sự thật.” “Nếu thật sự có chân tướng phía sau, giờ cháu nói muốn tóm lấy cũng không thể tóm được.
Từ trước tới nay, Kha thị và Thiệu thị như được sinh ra cùng một gốc đại thụ.
Nếu Kha thị ngã, Thiệu thì sẽ bị liên lụy nhưng cậu có thể giảm được sự liên lụy đó xuống thấp nhất có thể.
Nhưng Kha thị thì sao? Nếu không có Thiệu thị, hừ, cậu tin là chẳng mấy chốc nó sẽ đứng trước nguy cơ phá sản.” “Cháu biết cậu bỏ rất nhiều công sức vào Kha thị, cháu cũng..” “Đừng nói nhảm nữa, cậu nói rồi, cháu biết phải làm thế nào để cho con gái cậu hạnh phúc chứ?” “Hạnh phúc mà Karen muốn, chỉ sợ là cháu không cho được.
Cậu, cháu về công ty trước đây.” Nói xong, Kha Tử Thích xoay người rời đi.
“Kha Tử Thích! Cháu!” Thiệu Vĩnh Sang chỉ vào bóng lưng của anh, khóe miệng co rút.
Nhìn anh đã đi xa, Thiệu Vĩnh Sang tức giận thu tay về, trong mắt lóe lên tia giảo hoạt.
Tại nhà họ Kha.
Kha Tử Thích đẩy cửa phòng ra, không thấy bóng dáng Thiên Nhã đâu.
Chăn được gấp gọn chỉnh tế như thể chưa từng có người vào đây ở.
Bộ quần áo anh mới mua cho cô trượt khỏi tay rơi xuống đất.
Ở chỗ đầu giường có một lá thư.
“Tử Thích, hãy tha thứ cho em vì cứ thế bỏ đi mà không tạm biệt.
Nếu không làm vậy, em không thể thuyết phục được anh cho em rời khỏi đây.
Xin lỗi vì đã quấy rầy anh.
Có lẽ em cứ bỏ đi như thế này sẽ khiến anh lo lắng nhưng xin anh đừng lo, em cần đi trên chính con đường của mình, phải đi trên nó.
Anh hãy bảo trọng, còn nữa, Karen là một cô gái tốt, anh phải biết quý trọng cô ấy.
Tạm biệt!” Nét chữ xinh đẹp chỉ có ngắn ngủi mấy dòng trên giấy nhưng đã ngăn lại biết bao lời muốn nói của anh.
Tạm biệt, không bao giờ gặp lại nữa? Thế này là sao? Không được, anh phải tìm cố về.
Phải tìm cô về!
“Rầm!” Kha Tử Thích xông ra ngoài.
“Karen, nghe nói cô bị bệnh nên bọn tôi tới thăm cô đây.” Lạc Lăng chắp hai tay sau lưng, mang vẻ mặt như ông cụ non ngồi xuống ghế cạnh giường bệnh.
Dáng vẻ đó cứ như là đại vương.
“Sao cô lại bị thương? Vì tình mà bị thương à?” Nhìn Karen tiều tụy, trông cứ như một bông hoa không có màu sắc, La Tiểu Bảo hỏi.
Karen ngồi trên giường bệnh, không nói gì.
Nhìn hai bảo bối nhỏ vừa thông minh lại đáng yêu (mặc dù có những lúc thông minh lại già dặn tới đáng sợ, đặc biệt là Lạc Lăng), trong lòng có dấy lên cảm giác khổ sở.
Không biết hại đứa nó sẽ nghĩ thế nào khi biết người mẹ mà mình đang đau khổ tìm kiếm đã giấu cha họ ở trong nhà một người đàn ông khác.
Hai đứa trẻ này rất thông minh, nói vậy sẽ khiến chúng chịu đả kích.
“Karen? Cô Karen? Cô đang nghĩ gì đấy? Tại điếc sao?” La Tiểu Bảo dùng bàn tay mũm mĩm của mình huơ huơ trước mặt Karen.
Karen khôi phục tinh thần, cảm xúc trong mắt không còn được như ngày trước nữa.
La Tiểu Bảo và Lạc Lăng quay sang nhìn nhau.
Xem ra lần này Karen bị tổn thương nặng rồi, thậm chí còn chẳng thèm cãi lại bọn họ.
“Hai em về đi, chị muốn yên lặng một mình.” Hai đứa trẻ lại nhìn nhau, Lạc Lăng nói: “Được rồi, bản thiếu gia về đây, cô tiếp tục ngây người đi.” La Tiểu Bảo làm mặt quỷ với Karen, nói: “Bọn tôi đi đây, cô đừng luyến tiếc nhé.” Hai đứa trẻ này diễn trò trống đáng yêu muốn chết, đúng là những đứa trẻ luôn khiến cho người ta vui vẻ mà.
Cuối cùng Karen cũng nở nụ cười.
“Đi đi, để vệ sĩ trông chừng các em, đừng có chạy nhảy lung tung.” “Còn nữa...” Cô gọi hai đứa trẻ lại.
Hai bảo bối nhỏ đồng thời quay mặt lại nhìn cô, đợi cô nói tiếp.
Karen mím môi, không biết có nên nói không.
“Sao thế: Karen, có phải đầu cô bị đụng tới hỏng không? Sao tôi cứ cảm giác cô không bình thường, nói năng ấp a ấp úng, không giống dáng vẻ suốt ngày chí chóe trước kia.” Thấy cô muốn nói lại thôi, La Tiểu Bảo chọc ghẹo.
Karen cắn răng hỏi thử: “Nếu như, chị nói là nếu như thôi nhé.
Nếu mami các em rời đi không phải là bị ép mà là vì cô ấy thích một người đàn ông khác nên mới bỏ các em mà đi, các em...” “Không thể nào, cô đừng có nói hươu nói vượn.
Mami Thiên Nhã sẽ không thích người đàn ông khác, mami rất yêu cha của bọn tôi.
Hơn nữa, mami cũng rất yêu tôi và Lăng Lăng, không có khả năng vì một người đàn ông khác mà vứt bỏ chúng tôi.
Lần này mami phải trốn đi nhất định là có lý do không thể nói.” La Tiểu Bảo không đợi cô nói hết đã đáp với giọng đầy khẳng định.
“Chị đâu nói mami các em như thế.
Chỉ là, chị thử suy nghĩ theo hướng khác.” Karen ấp a ấp úng giải thích.
“Nhưng rõ ràng cô vừa nhắc tới mami Thiên Nhã mà.” La Tiểu Bảo phản bác, không ai có thể nói mami Thiên Nhã như vậy.
“Chị đang nói tới hướng suy nghĩ khác mà.
Mami các em hẳn là có khoảng thời gian hoang mang không biết cái mình muốn là gì.
Nếu mami các em thật sự vì một người đàn ông mà bỏ các em rời đi, các em có tha thứ cho cô ấy không?” Lạc Lăng nhíu mày, mở miệng: “Karen, cô đang nói linh tinh cái gì thế?” “Kệ cô ấy đi.
Chắc do lần này bị thương ở đầu nên đầu óc không tỉnh táo.
Chúng ta chờ cô ấy tỉnh táo hơn thì quay lại thăm vậy.” La Tiểu Bảo ghét bỏ, kéo Lạc Lăng ra ngoài.
Cuối cùng cậu vẫn không quên việc quay sang làm mặt quỷ với cô.
Lạc Lăng liếc mắt nhìn Karen một cái, rồi rời khỏi.
Hai bảo bối nhỏ ngồi lên xe.
La Tiểu Bảo nói: “Karen quá đáng thật! Dám lấy ví dụ như thế về mami chúng ta, nếu không phải cô ấy đang bệnh, anh đã muốn dạy dỗ cô ấy một trận rồi.” “Tiểu Bảo, anh có thấy Karen hơi khác trước đây không?” Lạc Lăng suy nghĩ một lúc, cảm thấy có chỗ không đúng lắm.
“Đương nhiên là không giống bình thường rồi.
Bình thường cô ấy chỉ ngốc, còn hôm nay là vừa ngốc vừa dốt.
Lăng Lăng, không lẽ em đang suy nghĩ tới chuyện cô ấy nói thật à? Cái này không có khả năng xảy ra, em hiểu không? Chúng ta không cần suy nghĩ vì nó không bao giờ có thể xảy ra.”
“Đương nhiên là em tin mami Thiên Nhã sẽ không làm thế, nhưng hình như Karen biết chút gì đó.”
“Cô ấy có thể biết cái gì? Nhất định là cô ấy đang nói lung tung.” Lạc Lăng gật đầu: “Mong là vậy!” Chẳng qua là cậu cảm thấy Karen không giống với người có thể giấu được tâm sự, không đầu lại đi hỏi một câu chẳng có ý nghĩa gì như thế.
Trong chuyện này chắc là có hiểu lầm, mami Thiên Nhã không phải là loại người như cô đã nói.
“Cụ Lạc, có tin tức của cha tôi rồi?” Có cuộc gọi tới, người biết số điện thoại này của cô chỉ có một, vì vậy vừa cầm điện thoại lên, Thiên Nhã đã vội vàng hỏi.
Đầu bên kia vang lên giọng nói lạnh lùng của cụ Lạc: “Đúng thế.” “Cha tôi đang ở đâu?” Thiên Nhã vội vàng hỏi.
Đây là chuyện vui nhất trong mấy ngày nay của cô.
“Tới quán cà phê Lake chờ tôi.” Cụ Lạc nói.
“Được, tôi đi ngay đây.” Kết thúc cuộc gọi, khóe miệng cụ Lạc nhếch lên một nụ cười âm hiểm.