Còn những nhân viên cấp cao của tập đoàn thì nghĩ là, hiện Lạc Dương Hiện đã trở về, xem ra các bộ phận trong doanh nghiệp sẽ được thanh lọc sạch sẽ.
Tuy Lạc Thần Hi chiếm nhiều lợi hơn nhưng gần đây Tập đoàn Lạc Thần vì anh mà dính vào đủ loại sóng gió nên có vẻ cụ Lạc không chống đỡ cho anh nữa.
Dù đã hợp tác với Tập đoàn SGB nhưng suy nghĩ cũng có thể thay đổi mà.
Lạc Dương Hiên dùng tư thế như một vị vương giả xuất hiện trước mặt mọi người.
Dáng vẻ hớn hở, đắc ý của ông ta như muốn nói cho đám người ở đây biết rằng, chẳng bao lâu nữa Tập đoàn Lạc Thần sẽ thuộc về Lạc Dương Hiên.
Một ngày nào đó, Lạc Dương Hiến ông sẽ lật đổ Lạc Thần Hi, chính thức trở thành chủ nhân của Tập đoàn Lạc Thần.
“Lần này trở về, tôi nhất định sẽ phát triển Tập đoàn Lạc Thần lên một tầng cao mới.
Hi vọng mọi người sẽ cùng nhau cố gắng, vì Tập đoàn Lạc Thần mà cống hiến chút sức lực.” Lạc Dương Hiên thu lại dáng vẻ “đưa mắt nhìn xuống thiên hạ”, khiêm tốn nói.
Lạc Thần Hi ngồi trên ghế chủ tịch, mỉm cười đầy ẩn ý với ông ta.
Cứ như người đang thưởng thức khỉ diễn trò.
Mọi người tiếp tục vỗ tay.
Lạc Thần Dương ngồi bên cạnh Lạc Dương Hiên, bắt chéo hai chân, bày ra dáng vẻ bất cần đời, không thèm để ý.
Lạc Thần Hi dùng sức vỗ tay ba cái.
“Tổng giám đốc đã nói xong, vậy tôi giới thiệu cho mọi người thêm một người nữa.” Lạc Thần Hi ung dung nói, khí thế uy nghi thiên hạ kia lập tức hạ bệ Lạc Dương Hiên trong im lặng.
Dù là giơ tay hay nhấc chân trong anh cũng hơn hẳn Lạc Dương Hiên.
Từ nhỏ, anh đã như một vương giả, được định sẵn sẽ nắm giữ thiên hạ.
Dù cho người khác có cố gắng thể nào cũng không thể sánh kịp một câu nói, một ánh mắt, một hành động của anh.
Nghe anh muốn giới thiệu thêm một người, đáy mắt Lạc Dương Hiến xẹt qua tia cảnh giác.
Ngay cả Lạc Thần Dương không thèm để ý gì cũng quay sang nhìn Lạc Thần Hi.
Nhìn thoáng qua một cái, anh ta lắc đầu ngâm nga.
“Chủ tịch, buổi họp hôm nay hơi dài rồi đấy.
Có thể giới thiệu vào hôm khác không?” Lạc Thần Dương thể hiện rằng mình không chịu nổi nữa.
Lạc Thần Dương vừa nói xong, lập tức nhận được ánh mắt chán ghét của tất cả mọi người, ngoại trừ Lạc Thần Hi và Lạc Dương Hiên.
Trong mắt bọn họ, Lạc Thần Dương chỉ được cái mác Phó Chủ tịch.
Gần đây Lạc Thần Hi giao cho anh ta một hạng mục lớn, giao việc hợp tác với Tập đoàn SGB cho anh ta làm, khiến cho nhiều người nói không nên lời.
Bọn họ rất nghi ngờ năng lực của vị Phó Chủ tịch chỉ được cái danh này.
Nhưng từ trước tới nay, Lạc Thần Hi luôn biết dùng người, chưa từng bại ở bất cứ hạng mục nào, người được chọn thì càng không phải nói.
Mà Lạc Thần Dương là ai? Anh ta là người nhà họ Lạc, là đứa cháu mà cụ Lạc yêu thương nhất.
Lạc Thần Hi ép, rồi áp lực từ cụ Lạc, trọng dụng anh ta cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Càng như thế, mọi người càng thêm chán ghét và căm hận anh ta.
Không làm nhưng lại được sinh ra ở trong một gia đình tốt, ngồi được vào vị trí mà mọi người cố gắng nhiều năm cũng không với tới được, không làm được chuyện anh ta đang làm bây giờ.
Nhìn đi, ngay cả trong lúc họp cũng xao nhãng không tập trung.
Cứ thế này thì sao làm được việc lớn? Chỉ mong dự án với Tập đoàn SGB không bị anh ta phá hỏng.
Có điều, làm hỏng hình như cũng không tệ, như thế thì Lạc Thần Hi sẽ không thể tiếp tục trọng dụng anh ta.
Lạc Dương Hiến ho khan, dùng chân đá anh ta một cái, nhắc nhở anh ta không được làm ổn nữa.
Lạc Thần Dương nhướng mày, khoanh tay trước ngực, dựa vào ghế, đổi sang tư thế khác thoải mái hơn.
Lạc Thần Hi cười như không cười nhìn anh ta.
Ánh mắt anh lợi hại tới mức như nhìn thấy được hết tâm tư người khác.
Dưới ánh mắt của anh, tất cả mọi người cảm nhận được áp lực vô hình đè lên mình.
Cửa phòng họp mở ra, Hạ Nhất Y dẫn theo Hàn Vũ Triết đi vào.
Hàn Vũ Triết nở nụ cười tự tin mà bình tĩnh, khom người, nói: “Tôi là Phó Tổng giám đốc mới nhậm chức, Hàn Vũ Triết.
Sau này mong mọi người chỉ bảo nhiều hơn.” Nói xong, anh ngẩng đầu lên, nở nụ cười lịch sự.
Lạc Thần Hi mỉm cười hài lòng, là người vỗ tay đầu tiên, biểu thị sự chào đón.
Sắc mặt của từng người trong phòng khác nhau nhưng cũng đành vỗ tay theo.
“Tốt lắm.
Phó Tổng giám đốc Hàn, sau này anh sẽ còn rất nhiều chuyện cần bàn bạc và thương lượng với tổng giám đốc của chúng ta đấy.
Anh có thể học tập một ít từ tổng giám đốc.” Lạc Thần Hi dặn dò.
Hàn Vũ Triết gật đầu, mỉm cười với Lạc Dương Hiến, nói một câu không kiêu ngạo cũng chẳng xu nịnh: “Tổng giám đốc, sau này tôi cần học tập ông nhiều hơn.” Đáy mắt Lạc Dương Hiên xẹt qua tia u ám không dễ phát hiện.
Ông ta nở nụ cười rộng lượng: “Phó Tổng giám đốc Hàn quá khiêm tốn rồi.
Nếu tôi nhớ không nhầm thì hình như cậu có mở một công ty đầu tư nhỉ.
Nghe nói gần đây công ty của cậu kinh doanh không ổn, đầu tư sai chỗ nên đứng trước nguy cơ đóng cửa.
Sao thế? Giờ đã giải quyết được chưa?” Lạc Dương Hiên nói thế là muốn để cho Hàn Vũ Triết khó chịu.
Ở trước mặt mọi người, ông ta nói ra những điểm trí mạng của anh.
Kinh doanh không ổn, đầu tư sai chỗ.
Một người vô dụng như thế sao có thể trở thành Phó Tổng giám đốc của Tập đoàn Lạc Thần? Đây không phải là mang an nguy của toàn bộ tập đoàn ra đặt cược sao? Mọi người ngồi ở đây lặng ngắt như tờ, đang đợi xem Hàn Vũ Triết tiếp chiều như thế nào.
Còn chưa chính thức được bổ nhiệm đã ngửi được mùi thuốc súng nồng nặc rồi.
Xem ra sau này muốn yên bình cũng khó đây.
Vào lúc này, Lạc Thần Hi đưa Hàn Vũ Triết về làm phó tổng giám đốc, còn công bố ngay trong ngày hôm nay không phải là để ra oai với Lạc Dương Hiến sao? Nhưng vị này tuổi tác không lớn, kinh nghiệm lăn lộn trên thương trường không phong phú, phái một người ít kinh nghiệm sống như này tới giám sát Lạc Dương Hiên, có phải là quá coi thường năng lực và trình độ giảo hoạt của Lạc Dương Hiến không? Vốn mọi người còn tưởng sắc mặt Hàn Vũ Triết sẽ thay đổi, nhưng không.
Anh không khó chịu chút nào, chỉ cười, rất lịch sự, rất có phong thái của một vị tướng lớn: “Cảm ơn tổng giám đốc đã quan tâm, vấn đề hiện nay đã được giải quyết rồi, tôi cũng nhận được một chút dạy dỗ.
Đầu tư phải có nguy hiểm, không trải qua khó khăn thì sao đạt được thành công? Người có thể cười tới cuối cùng mới là người thắng.
Chủ tịch Lạc, tổng giám đốc, hai người thấy tôi nói có đúng không?” Lạc Thần Hi cười, rất hài lòng với biểu hiện của Hàn Vũ Triết, gật đầu biểu thị mình tán thành.
“Xem ra tôi không chọn nhầm người.” Lạc Thần Hi nói.
Hàn Vũ Triết nhìn Lạc Thần Hi bằng ánh mắt cảm kích.
Hai người nhìn nhau, cười.
Lạc Dương Hiên thầm cười lạnh nhưng bề ngoài không để lộ gì.
Ông ta nở nụ cười dối trá, nói: “Phó tổng giám đốc biết cách ăn nói thật đấy.
Tôi tin rằng Hàn Vũ Triết là một nhân tài hiếm có, không chỉ có võ miệng suông.
Tôi đã sớm nghe danh cậu rồi, hi vọng sau này chúng ta hợp tác vui vẻ.” Hàn Vũ Triết gật đầu, cười: “Hợp tác vui vẻ.” Tại phòng làm việc của tổng giám đốc.
“Sao có thể có chuyện này xảy ra? Hôm nay cậu ta làm như vậy rõ ràng là muốn ra đòn phủ đầu cha trước mặt mọi người.
Hừ, cậu ta tưởng để tên họ Hàn kia leo lên chức phó tổng giám đốc là có thể giám sát, khống chế được cha? Thế thì cũng quá xem thường Lạc Dương Hiến đây rồi.” Lạc Dương Hiên ngồi trong phòng làm việc của mình, căm hận nói.
Lạc Thần Dương ngồi xuống đối diện ông ta, không cho là đúng: “Con cảm thấy anh ấy sắp xếp rất tốt, như vậy cha không thể làm loạn nữa.” Nhìn anh ta cứ như đang cười trên nỗi đau của người khác.
“Con!” Lạc Dương Hiến bị con trai mình châm chọc, nghiến răng nói.
“Giờ đa số người trong Tập đoàn Lạc Thần là tai mắt của anh trai.
Cha, cha mới trở về không nên hành động thiếu suy nghĩ.
Trước tiên cứ an phận làm ra thành tích, còn lại để sau nói.” Thấy ông ta tức giận, Lạc Thần Dương khuyến nhů.
Lạc Dương Hiến hừ lạnh: “Cha lớn tuổi hơn con, chẳng lẽ còn để con dạy nên làm thế nào?” Lạc Thần Dương nhìn ông ta bằng ánh mắt bất đắc dĩ: “Tin con đi! Cái gì cha muốn làm, giờ con đang làm rồi.” Lạc Dương Hiến nhìn vào ánh mắt kiên định của con trai, cơn tức giận chậm rãi biến mất: “Được, con đừng làm cha thất vọng đấy.” Lạc Thần Dương cười nhạt: “Đương nhiên con sẽ không để cha thất vọng.
Còn không thì cùng lắm là cha thất vọng, nhưng con sẽ gặp phiền phức lớn.” Trong mắt Lạc Dương Hiến lóe lên tia áy náy hiếm hoi: “Thần Dương, con đang trách cho đúng không?” Lạc Thần Dương tức giận liếc ông ta, vắt chéo hai chân, nghịch chiếc nhẫn bảo thạch trên tay mình: “Cái này quan trọng sao? Con nghĩ, trước giờ cha không hề suy nghĩ tới cảm nhận của đứa con trai duy nhất này.” Lạc Dương Hiên cúi đầu, cắn môi: “Là do Lạc Thần Hi, nếu không phải cậu ta.” Lạc Thần Dương cắt ngang: “Lên núi nhiều có ngày gặp hổ, việc này không thể oán trời cũng không thể trách người.” Lạc Dương Hiên liếc nhìn anh ta: “Thần Dương, lẽ nào con còn nhớ tới tình anh em? Con nên nhớ, cậu ta không hề để ý tới tình thân.
Con tưởng cậu ta để con làm phó chủ tịch là do để mắt tới con sao? Cậu ta để cho con nhậm chức phó chủ tịch hoàn toàn là để làm cho cha khó chịu.
Con nghĩ mà xem, con trai thì làm phó chủ tịch nhưng cha lại làm tổng giám đốc.
Như này không phải muốn làm cha mất mặt thì là gì? Huống hồ, từ trước tới nay cậu ta chưa bao giờ cho con quyền hạn vốn có của mình.
Nếu cậu ta biết con có thể làm được, chắc chắn sẽ không để cho con làm chức vụ này.
Cậu ta chỉ muốn con làm một phó chủ tịch trên danh nghĩa thôi.” “Thế thì sao chứ? Con cảm thấy như thế rất tốt.” “Nhưng con không còn lựa chọn khác nữa rồi.” Lạc Thần Dương nghịch chiếc nhẫn bảo thạch trên tay, nghe Lạc Dương Hiên nói vậy liền ngước mắt lên: “Con biết rõ bản thân phải làm những gì, không cần cha nhắc nhở.
Còn nữa, dù là trên danh nghĩa nhưng con vẫn là cấp trên của cha.
Sau này có việc gì muốn tìm con, mời cha lên phòng làm việc của con, làm gì có cấp dưới nào lại gọi cấp trên của mình xuống dưới để ra lệnh?”