Một đứa trẻ bảy tuổi không nên có ánh mắt như vậy.
Là anh đã làm tổn thương Lạc Lăng.
Gió lạnh thổi qua, làm tóc của hai người rối tung.
Dưới đèn đường, hai bóng lưng một cao một thấp nhìn rất hài hòa, nhưng bầu không khí giữa họ lại không dễ chịu như vậy.
Lạc Lặng im lặng không nói gì, cúi đầu quay về nhà.
Kha Tử Thích đưa mắt dõi theo cậu đang đi lên tầng, rồi nhìn đồng hồ đeo tay một cái, lái xe rời đi.
Bảy giờ sáng hôm sau, anh mang bữa sáng đến, rồi lại tránh mặt.
La Tiểu Bảo và Lạc Lặng nhìn bữa sáng nóng hổi trước mặt nhưng không hề muốn ăn.
Đợi đến khi mami Thiên Nhã tỉnh lại, chúng còn rất nhiều chuyện muốn hỏi cô.
Tỉnh dậy, day trán đứng lên, La Thiên Nhã mở to đôi mắt lim dim ra, lấy làm ngạc nhiên khi thấy hai bảo bối nhỏ.
Còn chúng thì không biết nên hỏi có những nghi vấn trong lòng như thế nào.
“Nếu như mỗi ngày mở mắt ra, mami đều có thể nhìn thấy hai bảo bối nhỏ thì tốt quá! Điều đó tốt đẹp tới nhường nào cơ chứ.” La Thiên Nhã vừa ăn sáng vừa nói.
Thấy hai bảo bối nhỏ nhà mình hơi kì lạ, La Thiên Nhã đẩy bữa sáng đến trước mặt chúng: “Các con cũng ăn với mami đi, sao lại không ăn? Bé cưng nên ăn nhiều một chút mới mau lớn đó.” “Mami, tối qua cha uống say.” La Tiểu Bảo cúi đầu, chơi đùa với đôi đũa trước mặt.
Động tác của La Thiên Nhã khựng lại.
Dù cố ý không nghĩ tới nhưng cô không cách nào thoát khỏi.
Cô biết, mình có quá nhiều điều cần phải giải thích với hai bảo bối nhỏ.
“Những tấm ảnh kia, không phải thật.” La Thiên Nhã nhìn hai bảo bối nhỏ với ánh mắt chân thành, nói.
“Tiểu Bảo biết mà, con tuyệt đối tin tưởng mami.” Lạc Lăng nói: “Ảnh chụp chắc chắn là có người vu oan giá họa.” La Thiên Nhã thở phào nhẹ nhõm.
Cô cứ tưởng hai bảo bối nhỏ nhìn thấy tấm ảnh đó rồi coi là thật.
“Nhưng mami à, tối qua cha uống say, cha nói mami muốn lấy chủ Tử Thích...” La Tiểu Bảo cúi đầu, sợ mình sẽ nghe được một câu trả lời khẳng định.
“Mami...
cho dù mami có điều gì khổ tâm cũng đừng lấy Kha Tử Thích, được không?” Nét mặt Lạc Lăng như thể đang cầu xin.
Thì ra hai đứa đều biết...
“Bé cưng...
mami xin lỗi.” La Thiên Nhã không biết phải giải thích tất cả chuyện này như thế nào.
Nhưng, có rất nhiều chuyện hai bảo bối nhỏ không nên biết thì hơn.
“Mami à, tụi con không phải là trẻ con như mami nghĩ đâu.
Rốt cuộc mami đang gặp chuyện gì khó khăn, có thể nói với bọn con không? Bọn con và mami cùng nhau tìm cách giải quyết, chúng ta là người một nhà mà.” Lạc Lăng nói.
“Đúng vậy, mami...
Tiểu Bảo và Lăng Lăng đều sẽ giúp mami.
Tiểu Bảo, Lăng Lăng, còn có cha nữa...
không có gì là không thể giải quyết được.” La Tiểu Bảo tự tin mà đảm bảo với cô.
“Tiểu Bảo...
Lăng Lăng...
mami...” La Thiên Nhã cảm thấy rất khó xử.
Xem ra hôm nay hai đứa nhỏ muốn nói rõ với cô.
Đáng lẽ, cô nên bình tĩnh kể ra cho hai đứa mới phải, nhưng cô không thể nói ra chân tướng được.
“Mami...
rốt cuộc thì cụ đã lấy gì uy hiếp mami vậy? Mami nói cho tụi con biết đi.”
La Thiên Nhã kinh ngạc: “Các con...” “Mami, con nói rồi mà, con và Tiểu Bảo không phải là trẻ con.” La Thiên Nhã mím môi, nhìn hai bảo bối nhỏ trước mặt.
Quả thật hai đứa không giống những đứa trẻ khác, hai đứa vừa mạnh mẽ vừa dũng cảm, lại còn thông minh.
Vậy mà người mẹ như cô đây lại quá vô dụng.
“Mami nói chân tướng cho tụi con biết đi, chúng ta cùng nhau đối mặt.” La Tiểu Bảo thấy La Thiên Nhã do dự, vội vàng nói tiếp.
“Làm sao hai đứa biết được chuyện này?” La Thiên Nhã lo lắng hỏi.
Cô sợ cụ Lạc ngay cả hai bảo bối nhỏ cũng không tha.
Khóe môi Lạc Long hơi cong lên, nở nụ cười châm biếm: “Cụ ấy tưởng mình đã làm kín không còn kẽ hở nhưng vẫn còn chỗ tính sai.” Chỉ tiếc, cụ Lạc còn nham hiểm hơn cả cáo già, nên đến tận bây giờ cậu vẫn không điều tra ra được cụ đã dùng điều kiện gì để uy hiếp mami Thiên Nhã.
Có lẽ Kha Tử Thích đã biết chân tướng, nhưng chuyện đến nước này, cậu vẫn muốn mami Thiên Nhã tự mình nói.
“Bé cưng, mami không thể nói được.” “Mami, mami nói ra đi, vì sao mami cứ muốn giữ trong lòng như vậy? Chuyện càng lúc càng nghiêm trọng rồi.
Bên giờ người bên ngoài đang bàn tán xôn xao chuyện của mami và Kha Tử Thích đấy, mami sẽ bị tổn thương!” Lạc Lăng dần trở nên kích động.
“Không, mami đã bị tổn thương rồi.” Lạc Lăng bổ sung thêm.
“Mami có bị tổn thương hay không không quan trọng, quan trọng là mami hi vọng các con không bị tổn thương.
Các con biết chưa?” Giờ cô không biết mình nên cảm thấy may mắn vì hai bảo bối nhỏ quá thông minh hay nên lo lắng vì chúng quá thông minh, quá hiểu chuyện nữa.
“Mami!” Lạc Lăng không kiềm chế được tâm trạng của mình nữa.
“Lăng Lăng, đừng to tiếng với mami như vậy được không?” La Tiểu Bảo đứng ra khuyên nhủ Lạc Lăng.
Lạc Lăng sốt ruột.
Sau đó, cậu ý thức được rằng mình đang mất khống chế tâm trạng nên che mặt lại, nói: “Mami, con xin lỗi.” La Thiên Nhã lắc đầu: “Lăng Lăng, không phải lỗi của con, đều là lỗi của mami.” “Mami nói cho tụi con chân tướng được không?” Lạc Lăng nói.
“Lăng Lăng, em đừng ép mami.” Ánh mắt La Tiểu Bảo cũng dần mất kiên nhẫn, cậu biết là hôm nay mình không hỏi ra được gì nhưng thấy mami Thiên Nhã đau khổ, cậu không đành lòng.
“Mami, có thật là mami đã ở bên Kha Tử Thích không?” Lạc Lăng coi như không nghe thấy lời La Tiểu Bảo, hỏi tiếp.
La Thiên Nhã mím môi, nhẹ gật đầu: “Mami quyết định ở bên cạnh chú Tử Thích của các con.” Lạc Lăng cắn răng, siết chặt tay thành nắm đấm nhỏ.
“Vậy con chúc mami và chú Tử Thích hạnh phúc.” Nói xong, Lạc Lăng xông ra ngoài.
“Lăng Lăng!” “Mami.” La Thiên Nhã loạng choạng đứng không vững làm La Tiểu Bảo lo lắng.
La Thiên Nhã đưa tay day trán, nói: “Mami không sao, đừng lo cho mami.
Con đuổi theo Lăng Lăng đi, đừng để em con làm chuyện gì điên rồ.” Lần trước Lạc Lăng cố tình làm mình bị thương để buộc cô phải xuất hiện, chuyện đó thật sự để lại trong lòng cô ấn tượng khó phai.
Nó làm cho cô vừa sợ hãi vừa đau lòng.
Cô không muốn có chuyện tương tự như vậy xảy ra.
La Tiểu Bảo gật đầu: “Mami nhớ chăm sóc bản thân cho tốt nhé, con đi khuyên nhủ em ấy.” “Tiểu Bảo, cám ơn con.” Nhìn theo bóng lưng nhỏ bé của La Tiểu Bảo, La Thiên Nhã nghẹn ngào nói.
Trong quán bar.
Lạc Thần Hi ngồi uống rượu giải sầu, bên cạnh anh lúc này còn có Hạ Vân Cẩm.
“Thần đừng uống nữa được không? Anh đã uống nhiều lắm rồi.” “Cút đi, đừng quan tâm tới.” “Thần, đừng uống nữa.
Muốn uống để em uống.” Hạ Vân Cẩm giật lấy ly rượu trong tay Lạc Thần Hi, ngửa đầu muốn uống cạn.
Lạc Thần Hi hung hăng giật ly rượu lại, sức đẩy quá lớn khiến Hạ Vân Cẩm bị đẩy ngã trên mặt đất.
Ngoài tiếng vỡ của ly rượu, còn có tiếng cô ta ngã mạnh.
“Tôi bảo cô cút, cô có hiểu tiếng người không?” Lạc Thần Hi không kiềm chế được cơn giận mà mắng.
Hạ Vân Cẩm bị đẩy ngã xuống đất, biểu cảm trên mặt hiện rõ sự đau khổ.
Cô ta nâng tay trái lên, toàn là máu.
Màu đỏ ngầu tràn lan trước mặt làm anh tỉnh táo hơn.
Thấy máu cô ta tuôn ra như suối, anh hơi lắc đầu nhằm làm mình tỉnh táo.
Hạ Vân Cẩm bị đẩy ngã xuống đất, trên gương mặt đầy vẻ đau khổ, tay trái nâng lên toàn là máu tươi.
Trước mắt là một mảng màu đỏ khiến anh tỉnh dậy, anh nhìn máu cô ta tuôn ra như suối, khẽ lắc lắc đầu để mình tỉnh rượu một chút.
“Chết tiệt!” Anh chửi thầm.
Hạ Vân Cẩm ngẩng đầu lên, tái mặt.
Tại bệnh viện.
Đèn phòng giải phẫu tắt.
Mảnh thủy tinh cắt trúng động mạch chủ nên cô ta mới chảy máu không ngừng.
Giờ máu đã ngừng chảy, không còn gì nghiêm trọng nữa.
Lạc Thần Hi mở cửa phòng bệnh đi vào.
Hạ Vân Cẩm đã tỉnh, khuôn mặt tái nhợt, cắt không còn một giọt máu.
Nhìn thấy Lạc Thần Hi, cô ta cố nở nụ cười.
“Thần, anh về nghỉ ngơi đi, muộn lắm rồi.” Hạ Vân Cẩm yếu ớt nói.
“Xin lỗi.” Lạc Thần Hi cúi đầu, nói.
Mắt Hạ Vân Cẩm lóng lánh ánh nước.
Đây là lần đầu tiên Lạc Thần Hi nói xin lỗi với cô ta.
“Không sao đâu, Thần...
thể này đã là gì.
Không phải chỉ mất chút máu thôi sao?” Cô ta vừa cười vừa nói.
Lạc Thần Hi quan sát cô ta một lúc lâu nhưng không nói gì, không biết anh đang suy nghĩ cái gì nữa.
Hạ Vân Cẩm nhìn thẳng vào mắt anh, thử suy đoán.
Không lẽ anh đang nghĩ tới La Thiên Nhã? Dù trong lòng đố kỵ nhưng cô ta vẫn duy trì nụ cười nhẹ.
“Cô chú ý nghỉ ngơi, tôi về đây.” Anh lấy lại tinh thần, nói.
Hạ Vân Cẩm gật đầu: “Anh về đi.
À, anh có thể đồng ý với em một chuyện không?” Lạc Thần Hi nói: “Nói đi.” “Đừng uống rượu nhiều như thế nữa, được không?” Lạc Thần Hi không hề đáp lại, rời đi.
Cánh cửa đóng lại làm nụ cười bên môi của Hạ Vân Cẩm trở nên cứng ngắc.
Cái kiểu nhẹ nhàng đáng yêu gì đó lập tức biến mất, thay vào đó là ánh mắt độc ác mà lạnh lẽo.
Cô ta đưa mắt nhìn vết thương trên cổ tay.
Trùng hợp thật đấy, vết thương lần này trúng ngay vị trí trước kia cô ta cắt cổ tay.
Thần, cuối cùng anh cũng đã nói “xin lỗi” với em rồi.
Cứ chờ xem, một ngày nào đó, em sẽ để anh nói với em rằng “anh yêu em“.
Trong lúc Hạ Vân Cẩm đang đắc ý thì cánh cửa mở ra.
“Tin tức của cô cũng nhanh ghê nhỉ, thế mà đã tới rồi.” Hạ Vân Cẩm lạnh lùng nhìn người mới đến.
Hạ Nhất Y mang theo quần áo và vật dụng hàng ngày đã chuẩn bị trước đến bên giường của cô ta, nói: “Chúc mừng cô đã thành công lấy thêm được một ít sự đồng cảm.” Hạ Vân Cẩm cười lạnh: “Cô nghĩ xem, nếu Thần không để ý tới tôi thì sẽ đối xử tốt với tôi à? Từ trước tới giờ, anh ấy đâu biết chữ đồng tình viết như thế nào.” Hạ Nhất Y nhìn vết thương ở cổ tay cô ta: “Xem ra là cô trong cái rủi lại có cái may.
Nhưng lần nào cũng diễn sâu thế này, cẩn thận về sau sẽ thành thật đấy.” Hạ Vân Cẩm nhướng mày, nhìn cô ta bằng ánh mắt cực kỳ khiêu khích, cười nói: “Sao nào? Có ghen tỵà? Hay sợ tới một nhát tự giết chết bản thân, kết quả không còn ai tranh giành với cô nữa?” Hạ Nhất Y mỉa mai: “Đúng đấy.
Nếu cô không cẩn thận chết đi thì đúng là tổn thất không nhỏ.
Chỉ vì một người đàn ông mà ba lần bốn lượt tự làm bản thân bị thương, đáng giá không?” Hạ Vân Cẩm nghe cô ta nói như nghe được chuyện cười: “Đừng nói với tôi, nếu có cơ hội tốt như vậy cô sẽ không làm nhé? Thư ký Hạ, tôi với cổ đã trở nên thân thiết hơn sau cuộc cách mạng này, tôi cũng có một cái nhìn hoàn toàn
mới về cô.” “Thật không? Không phải cô cũng giống tôi sao? Để tôi hết lần này đến lần khác thấy thật nhiều chuyện xảy ra không kịp trở tay.” Hạ Nhất Y nhìn chằm chằm cô ta bằng ánh mắt sâu thẳm, lạnh lùng.