“Sĩ quan huấn luyện Lâm!” Dương Thụ sợ hãi, vội vàng nhào tới, “Sĩ quan huấn luyện Lâm, thầy tỉnh lại đi! Thầy mau tỉnh lại đi!” Thấy Lâm Hoài nhắm chặt hai mắt, không có bất cứ phản ứng gì, anh ta lại quay sang nói với mấy người An Viễn Đạo: “Mau, mau gọi bác sĩ, gọi bác sĩ đi!” An Viễn Đạo vội vàng chạy tới kiểm tra, sau đó ra lệnh: “Đường dưới núi quá gập ghềnh, lập tức gọi máy bay trực thăng đến đây đi.” “Rõ!” Lính truyền tin vội vàng đi sang bên cạnh dùng bộ đàm liên lạc với căn cứ.
“Không sao đâu, anh ấy nhất định sẽ không sao, cậu cứ yên tâm.” Phương Lượng van ủi.
Nhưng Nhiếp Nhiên lại bình tĩnh trần thuật: “Thầy biết rõ phát súng này bắn vào xương ngực là không thể cứu được rồi, còn lừa anh ta làm gì?” “Không thể cứu được?” Dương Thụ vừa mới khống chế tâm trạng căng thẳng, lần này càng kích động hơn, nắm tay Lâm Hoài không buông, “Không! Sĩ quan huấn luyện Lâm, sĩ quan huấn luyện Lâm! Thầy tỉnh lại đi! Thầy tỉnh lại đi!”
Không biết có phải là anh ta lay quá mạnh không mà Lâm Hoài đã từ từ mở mắt ra rồi họ nhẹ mấy tiếng, một tia máu trào ra từ khóe miệng, “Cậu còn lắc nữa, tôi thật sự không tỉnh lại được nữa đâu.” Dương Thụ vừa kinh ngạc vừa vui mừng, cầm lấy tay anh ta nói: “Thầy đợi chút, thầy đợi chút! Máy bay trực thăng sắp đến rồi, bác sĩ sắp đến rồi.” Lâm Hoài lắc đầu, yếu ớt nói: “Vô...
vô dụng thôi...
giống như cô ấy nói, bắn vào xương ngực, không...
không thể cứu được.” Dương Thụ nắm bả vai Lâm Hoài nói: “Không thể nào, bắn vào xương ngực không thể chắc chắn sẽ chết được, đó không phải là tim! Thầy đợi đi, bác sĩ sắp đến rồi, sắp đến rồi!” Vẻ mặt Lâm Hoài nghiêm túc, nói đứt quãng: “Cậu...
rốt cuộc trong giờ học cậu nghe giảng thể nào vậy, xương ngực là...
là vị trí quan trọng...
quan trọng...
của hệ hô hấp trong cơ thể con người, bị tấn công nghiêm trọng...
sẽ...
sẽ vỡ vụn, gây ra khó thở, nếu như...
xương ngực cắm vào phối sẽ khiến cho phối...
phối nát ra...
chết...
chết...” Anh ta nói những lời này gần như dùng hết tất cả sức lực.
Gương mặt trắng bệch khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi trong lòng.
“Thầy đừng nói nữa, đừng nói nữa, thấy chịu đựng một chút, chịu đựng một chút đi!” Dương Thụ run rẩy nói.
“Không được, cậu học hành không tử tế, quá...
quá làm mất mặt tôi...” Dương Thụ gật đầu như gà con mổ thóc, giọng nói không khống chế được mà nghẹn ngào, “Đúng, em làm thầy mất mặt, đợi thầy khỏe rồi, thầy lại phạt em đi.”
Lâm Hoài yếu ớt sầm mặt lại: “Binh lính không có quy củ, không hiểu...
không hiểu kỷ luật như cậu, tôi đây không cần, quá...
quá mất mặt...” Dương Thu nhớ đến những chuyện thời gian trước mình làm với sĩ quan huấn luyện này, trong lòng càng thêm khó chịu.
Anh ta không nghe lời như vậy, mở miệng là chống đối không nói, thậm chí vì chuyện của Nhiếp Nhiên mà còn túm cổ áo sĩ quan huấn luyện phát tiết tâm tình bất mãn của mình.
Trời ơi, sao anh ta lại tệ hại như vậy! Nhưng cho dù tệ hại như vậy, vào thời điểm nguy hiểm nhất, sĩ quan huấn luyện của anh ta vẫn không màng gì cả cứu anh ta.