Mùi thơm xông vào mũi khiến Nhiếp Nhiên lập tức múc một thìa đưa vào trong miệng, mùi vị chua ngọt vừa miệng làm cô vô cùng hài lòng.
“Thế nào, mùi vị được chứ?” Nhiếp Nhiên híp mắt lại hưởng thụ gật đầu, khen ngợi: “Ngon lắm!” “Ngon thì cô uống nhiều một chút, trong nồi vẫn còn.” Nhiếp Nhiên nhanh chóng uống xong bát canh rồi bắt đầu say sưa ăn.
Sau một khoảng thời gian không được ăn uống tử tế, đột nhiên có một bữa cơm phong phú như vậy khiến cô vô cùng thỏa mãn.
“Cô ăn từ từ, đừng vội, không có ai giành với cô cả.” Nhiếp Nhiên vẫn mải mê ăn.
Cô đang ăn vui vẻ thì một giọng nói đột nhiên vang lên từ phía sau, “Chị Nhiên!” Đũa của Nhiếp Nhiên khựng lại, cô khẽ cau mày.
Người gọi mình như vậy chỉ có Hà Giai Ngọc thôi, nhưng bây giờ rõ ràng là giọng đàn ông.
Nhiếp Nhiên nuốt miếng cơm trong miệng xuống, quay đầu lại nhìn, thấy Lưu Hồng Văn vội vội vàng vàng chạy tới, vừa thở hổn hển vừa nói: “Ông trời phù hộ, cuối cùng tôi cũng tìm được chị rồi!” “Anh tìm tôi?” “Đúng vậy.
Chị có thể giúp tôi một chuyện không, là chuyện liên quan tới Dương Thụ.” Lưu Hồng Vân chống hai tay lên đùi, khom người thở hổn hển.
“Chuyện gì thế?” “Từ sau khi sĩ quan huấn luyện Lâm đi, Dương Thụ vẫn quỳ ở trong ký túc xá của sĩ quan huấn luyện Lâm, chị mau khuyên giúp đi.” Lưu Hồng Văn khẩn cầu nói: “Chúng tôi thật sự hết cách rồi!” “Quỳ mãi?” Nhiếp Nhiên kinh ngạc nói.
Vậy chẳng phải là đã quỳ liên tục mấy ngày rồi à? Lưu Hồng Văn gật đầu, “Đúng vậy, ai khuyên cũng không nghe, cứ quỳ mãi như vậy, một hạt cơm, một giọt nước cũng không động đến.
Tôi sợ cậu ta còn tiếp tục như vậy nữa thì sẽ sụp đổ mất.” “Người không ai khuyên được mà có thể nghe tôi à?” Nhiếp Nhiên nhướng mày.
Lưu Hồng Văn gật đầu rất chắc chắn, “Có thể, chắc chắn cậu ta sẽ nghe chị!” Có thể tát Dương Thụ mấy cái mà Dương Thụ còn không tức giận, chị là người đầu tiên.
Nhiếp Nhiên suy nghĩ một chút, cảm thấy nhân cơ hội này nói với anh ta chuyện liên quan tới đến đơn vị dự bị cũng không tệ, vì vậy vội đồng ý, “Vậy được rồi, tôi đi cùng anh một chuyến.”