Tiểu Tứ thấy thế cười to chạy tới bên cạnh Nhiếp Nhiên, khoe khoang: “Đúng đấy, đúng đấy, cô không nên tiếp tục với cái thằng Dương Thu này làm gì nữa, thật ra hai chúng tôi đây cũng là những hạt giống rất tốt đấy.” Nhiếp Nhiên hỏi luôn: “Vừa rồi các anh nấp trong bóng tối nhìn lâu như vậy rồi, hẳn phải biết luyện như thế nào chứ hả?” Tiểu Tứ gật đầu liên tục, “Biết chứ biết chứ! Vậy, bây giờ chúng ta làm luôn đi, luyện luôn đi!” Tiểu Tứ và Lôi Tử lập tức tinh thần sung mãn bắt đầu huấn luyện, hoàn toàn không có dáng vẻ mệt mỏi có thể gục ngã bất cứ lúc nào sau khi chạy bộ vào buổi tối.
Dương Thu nhìn Nhiếp Nhiên đang giải thích phương pháp huấn luyện cho hai người kia, tay anh ta hết nắm chặt lại buông ra, rồi anh ta lao thẳng tới chỗ bao cát, cõng bao lên tiếp tục bài huấn luyện.
Thừa dịp vừa nói xong với hai người Tiểu Tử, Nhiếp Nhiên bí mật liếc nhìn Dương Thụ, khóe miệng cổ hơi cong lên.
Chỉ còn không đến nửa tháng nữa, phần rèn luyện thể chất của Dương Thụ không tệ, nhưng vẫn cách mục tiểu dự tính của cô một chút, hiện tại có sẵn hai người này, cô không tin không thể kích thích tinh thần chiến đấu của anh ta.
Nhưng điều mà Nhiếp Nhiên không nghĩ tới là việc này vốn chỉ là một phép khích tướng của cô, cuối cùng lại biến chỗ cô thành nơi thu nhận người, càng ngày càng có nhiều người theo dõi tới được đây hơn.
Lúc đầu Nhiếp Nhiên giữ lại hết, cô cảm thấy chắc chẳng bao lâu nữa phía lãnh đạo quân đội sẽ có người phát hiện ra.
Nhưng cuối cùng cô phát hiện là mình đã sai, căn bản chẳng có ai đến ngăn cản cả! Chẳng lẽ trong khu hai chỉ có mình Lâm Hoài là người duy nhất tận tâm thôi à?