Cổ hơi quay đầu nhìn sang, hóa ra là Diệp Tuệ Văn đã lâu không gặp.
Nhiếp Nhiên nhíu mày, lòng thầm lặng lẽ đếm ngược thay cô gái này.
Năm, bốn, ba, hai, một! Bịch! Không ngoài suy đoán, Diệp Tuệ Văn bị ngã xuống đất.
Quý Chính Hổ đứng ở phía trước nhìn thấy thế, lập tức chỉ vào Diệp Tuệ Văn, nhíu mày, tức giận nói: “Ai cho cô ngã xuống! Lập tức ngồi xổm lại cho tôi!” Diệp Tuệ Văn vội vàng cắn răng bò lên.
Quý Chính Hổ trầm mặt nói với mười mấy người còn sót lại của lớp 6: “Không có sự cho phép của tôi, ai dám cử động phạt ngồi gấp đôi!” Mười phút...
hai mươi phút...
Nửa tiếng sau.
Những binh lính kia thật sự không chịu nổi nữa, nhưng để tránh bị trừng phạt gấp đôi, cả đám đều cắn răng tiếp tục gắng gượng.
Còn Nhiếp Nhiên lại không có phản ứng gì quá lớn, dù sao cô cũng ngồi xổm muộn hơn những người này một giờ, mà một tháng nay cô đã tự rèn luyện mình nên lực chân của cô mạnh hơn trước rất nhiều, vẫn còn có thể tiếp tục thêm một lúc nữa.
Quý Chính Hổ thấy đám người kia không ngừng khẽ run rẩy, mặt cũng nghẹn đến mức đỏ bừng vặn vẹo, lúc này mới buông tha: “Ngoại trừ Nhiếp Nhiên, những người khác có thể nghỉ ngơi.” Anh ta vừa nói xong, cả đám ngã nhào ra đất mà thở phì phò, không dám động đậy hai cái bắp đùi đã tê cứng từ lâu.
Chỉ có mình Nhiếp Nhiên vẫn tiếp tục ngồi xổm tại chỗ.
Quý Chính Hổ đi tới trước mặt Nhiếp Nhiên, lạnh giọng nói: “Cô đến chậm hơn những người khác, ngồi xổm thêm hai tiếng nữa rồi đứng dậy!” Nhiếp Nhiên vẫn duy trì động tác, đáp: “Rõ!” Mấy người Nghiêm Hoài Vũ thấy Quý Chính Hổ đi rồi bèn cổ chịu đựng cảm giác ê ẩm ở trên đùi, đi đến trước mặt Nhiếp Nhiên.
“Tiểu Nhiên Tử, cuối cùng cô cũng trở về, cô không biết một tháng nay chúng tôi bị Quý Chính Hổ hành hạ đáng thương đến mức nào đâu.”