Ở trong nhận thức của cô ta, Lý Kiêu đã thua nên không cần lãng phí thời gian nữa.
Cô ta cau mày nhìn chằm chằm Nhiếp Nhiên nói: “Cô đừng quá tự phụ.” Khiêu khích cô ta hết lần này đến lần khác, nhưng từ đầu đến cuối lại không chính diện đáp lại, điều này làm cô ta không vui.
“Là cô đừng quá ngang ngược mới đúng.” Lý Kiêu nói.
Thiên Dạ chuyển tầm mắt lên người Lý Kiêu: “Tôi nói rồi, lúc nào cô cũng có thể đánh lại tôi, tôi tuyệt đối sẽ không đánh lại.” Người kiêu ngạo như Lý Kiêu đâu thể chịu nổi giọng điệu bố thí như vậy, giọng cô hạ thấp xuống đến không độ.
“Như vậy tôi sợ sẽ đánh chết cô.” Thiên Dạ ngẩn ra rồi lập tức khôi phục lại vẻ mặt như cũ, “Chỉ cần cô có bản lĩnh đó thì lúc nào tôi cũng chào đón.” Cô ta lại nhìn Nhiếp Nhiên rồi xoay người rời đi.
“Trước kia tôi nghĩ là cậu đã đủ kiêu ngạo lạnh lùng rồi, không ngờ người này còn kiêu ngạo hơn cậu.” Nhiếp Nhiên nhìn chằm chằm bóng lưng Thiên Dạ, chặc lưỡi nói.
Lý Kiêu khó chịu: “Trước kia tôi nghĩ là cậu đã quá đặc biệt rồi, không ngờ người này còn đặc biệt hơn cậu.” Nhiếp Nhiên nghiêng đầu hỏi: “...
Cậu chắc chắn là đang khen tôi à?” “Ừ.” Lý Kiêu gật đầu.
Buổi tối hôm đó Hà Giai Ngọc vốn có thể tập luyện với Lý Kiêu một tiếng, nhưng vì Lý Kiêu năng lượng tràn trề ra đòn mạnh mẽ liên tục nên mới nửa tiếng mà cô ta đã không bò dậy nổi.
“Chị Nhiên, mau tới cứu em!” Hà Giai Ngọc nằm dưới đất thảm thiết cầu cứu Nhiếp Nhiên trên sân huấn luyện.
Nhiếp Nhiên biết hôm nay Lý Kiêu khó chịu trong lòng nên giải vây cho Hà Giai Ngọc.
“Được rồi, các cậu về đi, để tôi thay là được rồi.” “Hu hu hu...
tốt quá rồi, chị Nhiên, em yêu chị!” Hà Giai Ngọc lập tức cảm kích rơi nước mắt chạy thẳng vào tòa ký túc xá.
“Tôi phát hiện hình như Thiên Dạ đã khơi lên toàn bộ tâm trạng tiêu cực của cậu.” Nhiếp Nhiên vừa chạy xong nên Lý Kiêu cho cô ba phút nghỉ ngơi.
Hai người ngồi ở trên sân huấn luyện nói chuyện một lúc.
Lý Kiêu sầm mặt xuống: “Không phải lúc nào cô ta cũng chào đón sao? Lần khảo hạch này tôi sẽ để cô ta chào đón tử tế một lần.” Nhiếp Nhiên giả vờ kinh ngạc “woa” lên một tiếng, “Sát khí thật nồng nặc!”