Nhiếp Nhiên bĩu môi, nói với Hà Giai Ngọc: “Chị Kiều nhà có đúng là không có một chút hài hước nào cả.” Sau đó, cô lại ngồi dưới bóng cây tiếp tục nghỉ trưa.
Nửa tiếng nghỉ trưa trôi qua rất nhanh.
Tất cả mọi người dưới sự bố trí của sĩ quan huấn luyện tiến về sau núi của đơn vị dự bị, chuẩn bị mục sát hạch đầu tiên: chạy việt dã năm cây số.
Nơi đó địa thế rộng rãi nhưng mặt đường khó đi, có tính thử thách lớn.
“Bây giờ là kỳ sát hạch theo thông lệ mỗi quý.
Đầu tiên là vác vật nặng chạy việt dã năm cây số, phải hoàn thành trong vòng hai mươi phút.” Bài sát hạch đầu tiên, An Viễn Đạo và Trần Quân đứng ở chân núi thổi còi, sĩ quan huấn luyện của mấy lớp còn lại chia ra đời ở lưng chừng núi và đỉnh núi.
Tất cả mọi người xếp thành một hàng đứng thẳng tắp ở dưới chân núi.
Lúc An Viễn Đạo chuẩn bị thổi còi bắt đầu chính thức sát hạch, một giọng nói đột nhiên chen vào, “Báo cáo!” Ba người Nghiêm Hoài Vũ chạy từ phía sau tới.
Hơn hai tuần này cô chỉ chú ý đến vấn đề huấn luyện thể năng của mình cùng với Thiên Dạ nên không chú ý tới bọn họ.
Không ngờ gần nửa tháng không gặp, sắc mặt Nghiêm Hoài Vũ lại trở nên khó coi như vậy, thậm chí bước chân của anh ta còn hơi lảo đảo.
An Viễn Đạo cau chặt mày, hiển nhiên rất bất mãn vì bọn họ đến muộn, nhưng lại thấy vẻ mặt ốm yếu của Nghiêm Hoài Vũ, cuối cùng cũng chỉ nói, “Về hàng!” “Tất cả mọi người chuẩn bị..” Chữ “chạy” còn chưa ra khỏi miệng An Viễn Đạo, giọng nói lạnh lùng của Thiên Dạ lại vang lên, “Báo cáo!”
Lúc nhìn thấy cô ta, An Viễn Đạo nuốt lại câu nói đang dở, lập tức bị sặc.
Anh ta vừa ho vừa nói: “Em tới làm gì?” “Em tới sát hạch.” “Em sát hạch? Những gì tôi nói với em trong phòng làm việc, em không nghe thấy à?” Có nhiều người ở đây như vậy, An Viễn Đạo chỉ có thể kín đáo nhắc nhở cô ta.
“Thi xong rồi nói, sẽ không chậm trễ quá lâu.” Thấy Thiên Dạ kiên trì như vậy, An Viễn Đạo cũng không tiện tiếp tục nói gì nữa nên chỉ có thể để cô ta về hàng.
Nhiếp Nhiên nhỏ giọng nói với Lý Kiêu: “Xem ra lần này cậu phải cố gắng mới được.” “Điểm này không cần cậu nói tôi cũng biết.”
Tuýt!
Tiếng còi chói tai vang lên, tất cả đều nhanh chóng lao về phía trước.