Có lẽ là xuất hiện triệu chứng trước khi thi nên càng tới gần ngày thi, thành tích mỗi lần bắn của Hà Giai Ngọc càng thấp.
Kỹ thuật của Hà Giai Ngọc đã tăng lên không ít những tâm trạng vẫn không ổn định, mà điều này thì Nhiếp Nhiên không có cách nào giúp đỡ được.
“Hả? Còn nửa tiếng nữa là thi rồi à? Nhanh như vậy sao! Làm thế nào, làm thế nào đây, lần thi này chắc chắn xong rồi.” “Cậu bình tĩnh đi được không, còn chưa thi mà cậu đã nói như vậy, quá xúi quẩy!” Thi Sảnh an ủi.
“Cậu không biết đâu, hôm qua chị Nhiên lại đưa tôi đi huấn luyện một lần, thành tích nát bét, lần này tôi chết chắc rồi!” Vẻ mặt Hà Giai Ngọc như đưa đám.
“Không đâu, cậu có tệ thế nào cũng hơn năng lực bắn của tôi.” Cổ Lâm cũng không ngừng khuyên.
Nhưng Hà Giai Ngọc vẫn lắc đầu, “Không không không, các cậu sẽ không hiểu đâu, tôi là người được tay súng thiện xạ như chị Nhiên dạy, nếu như thị không tốt, chị Nhiên nhất định sẽ giết tôi!” “Ừm, tôi không giết cô, nhưng tôi sẽ hành hạ cô, chắc cô chưa quên thủ đoạn hành hạ người khác của tôi nhỉ?” Giọng nói của Nhiếp Nhiên đột nhiên vang lên.
Hà Giai Ngọc lập tức rùng mình, khó khăn nuốt nước miếng.
Dĩ nhiên cô ta chưa quên những thủ đoạn hành hạ người khác tới chết kia, không...
không thể nào, chị Nhiên muốn đối xử với mình như vậy thật sao? Trời ơi, đột nhiên hối hận khi nhờ chị Nhiên dạy bắn rồi.
Hu hu hu...
có thể quay ngược thời gian không! Sau khi nghỉ ngơi ở đỉnh núi khoảng mười phút, Quý Chính Hổ lại dẫn bọn họ xuống dưới núi rồi tiến vào phòng huấn luyện.
Trước khi vào phòng, Thiên Dạ lại xuất hiện trước mặt Lý Kiêu và Nhiếp Nhiên, “Thật sự không cần tối trả à? Ván này nếu như cô vẫn thua thì sẽ thua hoàn toàn.”