“A! Cô không có mắt à! Đổ hết cơm thừa lên người người khác rồi!” Hai ngày nay tâm trạng Trương Nhất Ngải cũng rất tệ, thành tích bắn và đánh đối kháng lần này không hề lý tưởng, cho nên cô ta vô cùng lo lắng liệu mình có bị đuổi khỏi lớp 1 không.
“Tôi...
tôi xin lỗi...” “Ồ! Đây không phải là lớp trưởng Cổ Lâm của lớp 6 sao? Sao hả, người lớp 6 các cô đều thích nhất đồ ăn lên người người khác à!” “Tôi...
tôi xin lỗi, thật sự xin lỗi...”.
“Xin lỗi? Cô cảm thấy dùng một câu xin lỗi lắp ba lắp bắp là có thể kết thúc chuyện này à?” “Tôi...
tôi có thể giặt cho cô, thật sự xin lỗi!” Cổ Lâm xoắn vạt áo, vẻ mặt vô cùng khó xử.
Trương Nhất Ngải vẫn không buông tha: “Tôi không dám để cô giặt đâu, ngộ nhỡ đám người phòng 305 các cô giở trò gì, làm hỏng quần áo của tôi thì làm thế nào?” “Không đâu, không đâu, tôi bảo đảm sẽ giặt sạch cho cô.” Trương Nhất Ngải vừa mới sảng khoái trong lòng một chút, lúc này một giọng nói lại đột nhiên xen vào.
“Suốt ngày cô diễn đi diễn lại một vở kịch có một không hả? Cô có thể đổi vở kịch khác được không?” Hà Giai Ngọc bê đĩa thức ăn đi tới, đứng bên cạnh Cổ Lâm.
“Rõ ràng là cô ta xô vào tôi!” “Đúng là cô ấy xô vào cô, nhưng cô ấy đã xin lỗi rồi” “Xin lỗi là coi như xong à?” “Vậy cô muốn thế nào, có phải muốn đánh nhau không? Được, tôi đánh với cô!” Hà Giai Ngọc đặt đĩa thức ăn vào khay rửa bát rồi xắn tay áo lên muốn đi lên phía trước.
“Cô...
cô đừng qua đây!” Trương Nhất Ngải lo sợ.
Lần sát hạch này Nhiếp Nhiên và Lý Kiêu bị đổi sang lớp 1 còn Trương Nhất Ngải bị sắp xếp vào lớp 6, trùng hợp đánh cùng với Hà Giai Ngọc.
Cô ta vốn nghĩ chắc chắn sẽ thắng, nhưng không biết gần đây vì lí do gì mà bản lĩnh đánh đối kháng của Hà Giai Ngọc mạnh lên không ít, cuối cùng cô ta lại bị hụt một chiều, bị đánh nằm bò dưới đất.