Tất cả đều chuyển tầm mắt lên người Lý Kiêu, bao gồm cả Nhiếp Nhiên.
“Đúng vậy, chị Nhiên làm như vậy chắc chắn là có nguyên nhân!” Hà Giai Ngọc cũng lập tức lên tiếng.
Thiên Dạ cau mày lại, “Cô ta đẩy người vào là có nguyên nhân, có thể tha thứ, còn tôi cứu người lại là sai lầm, không thể tha thứ.” Cô ta lại nhìn Nhiếp Nhiên, “Rốt cuộc cô dùng cách gì mà khiến bọn họ tin phục cô như vậy? Rõ ràng cô mới là người không thuộc về đơn vị nhất.” Chống đổi lại sĩ quan huấn luyện, không có ý thức tập thể, từ trước đến giờ làm việc không tuân thủ quy định của đơn vị, hoàn toàn không giống quân nhân, thế nhưng đám người này vẫn tin tưởng cô ta không hỏi nguyên do như vậy, ngay cả An Viên Đạo cũng muốn tuyển cô ta vào lớp 1.
Chuyện này rốt cuộc là tại sao? Rốt cuộc cô ta có điểm nào tốt? “Tôi đẩy cô ấy vào vì nắm chắc trăm phần trăm sẽ cứu được cô ấy ra.
Còn việc cứu người của cô là ôm suy nghĩ hy sinh cô ấy, đừng có đánh đồng với tôi!” Nhiếp Nhiên nói một chữ lực tay lại siết chặt thêm một phần, “Còn nữa, tốt nhất cô nên cầu nguyện Cổ Lâm không xảy ra vấn đề gì quá lớn, nếu không tôi không ngại vì cô ấy mà gánh một mạng người đâu.” Nhiếp Nhiên bình tĩnh buông lỏng tay ra rồi lùi lại.
Thời gian chậm rãi trôi qua, tâm trạng của tất cả mọi người đều bắt đầu trở nên sốt ruột và lo lắng.