“Chuyện này có liên quan đến nhiệm vụ của Thiên Dạ nên An Viễn Đạo đích thân tới.” “Những người khác đâu?” “Đã ở khách sạn cho chúng ta rồi, thầy ấy yêu cầu chúng ta lập tức qua đó.” Nhiếp Nhiên gật đầu, đi ra ngoài cửa.
Lý Kiêu nhìn bóng lưng cô, trong lòng luôn cảm thấy Nhiếp Nhiên có điểm bất thường.
Cô ấy quá bình tĩnh.
Từ sau khi bóp cổ Thiên Dạ, cô ấy còn xử lý thích đáng tất cả mọi chuyện.
Rốt cuộc cô ấy muốn làm gì? An Viễn Đạo ra khỏi đơn vị là mặc quần áo bình thường, giống như đến du lịch, nhưng sắc mặt xanh mét lại hoàn toàn không ăn nhập gì với quần áo cả.
Nhóm người Nhiếp Nhiên vừa đi vào phòng đã thấy Thiên Dạ đang ngồi ở chỗ đó, vẻ mặt rất hờ hững.
An Viễn Đạo vỗ mạnh xuống bàn: “Mẹ kiếp! Ai nói cho tôi biết rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra, tại sao mấy người lại bị cuốn vào vụ bắn nhau này hả!” “Không phải là do học sinh tốt của thầy gây ra à? Bọn em nhân dịp đơn vị cho nghỉ phép tới đây du lịch, tối hôm qua bọn em ăn cơm xong, trên đường trở về khách sạn cô ta lại bắt bọn em lại, sau đó cái lão Phú gia gì đó đến, làm hại bọn em suýt thì chết hết ở đó!” Nghiêm Hoài Vũ nổi cáu.
“Bắt? Em bắt bọn họ làm gì?” An Viễn Đạo nghi ngờ nhìn về phía Thiên Dạ.
“Cô ta nói lần trước đánh nhau với Lý Kiêu chưa phân thắng bại nên khăng khăng đòi tỷ thí với Lý Kiêu, cuối cùng không đánh lại thì giở thủ đoạn độc ác, suýt nữa bẻ gãy xương cổ Lý Kiêu.” Nghiêm Hoài Vũ cướp lời “Cái gì! Thiên Dạ, rốt cuộc là thế nào hả! Tôi bảo em đến thi hành nhiệm vụ, ai bảo em đi tỷ thí với bọn họ!” An Viên Đạo giận dữ.
Trong chuyện này đúng là Thiên Dạ không có lý, cô ta giải thích: “Hôm đó em đã tránh tới lúc hết người rồi, không ngờ Cát Nghĩa lại đột nhiên quay lại.” “Không ngờ? Em đang thi hành nhiệm vụ chứ không phải là đang chơi! Dùng hai chữ không ngờ' để giải thích, em cảm thấy có thể thuyết phục tối sao?!” An Viên Đạo hoàn toàn không hiểu Thiên Dạ làm như vậy là vì điều gì nên vô cùng thất vọng.
“Thiên Dạ, em đừng quên, bọn họ ra ngoài nghỉ phép nên không thể giấu được thân phận, nếu như Cát Nghĩa điều tra ra thì em có từng nghĩ đến sự an toàn của bọn họ và chính em nữa không! Đây không phải là lần đầu tiên em đi làm nhiệm vụ, không cần tối giảng giải từng câu từng chữ về sự được mất cho em nữa, đúng không!” Thiên Dạ cúi đầu lạnh lùng xin lỗi, “Em xin lỗi, sĩ quan huấn luyện.” “Em xin lỗi? Em làm bọn họ bị cuốn vào trong đó, bây giờ lại có một người vì em mà bị thương nằm ở bệnh viện! Em tưởng là một câu xin lỗi là xong à?” An Viễn Đạo tức giận hít sâu một hơi, sau đó nói mà không hề nhận nhượng: “Tôi sẽ báo chuyện này lên trên!” Mọi người nhìn thấy Thiên Dạ bị xử phạt mới thấy thoải mái hơn một chút.
“Còn nữa, cấp trên đã biết chuyện của Cổ Lâm rồi, lần này mặc dù em ấy bị thương trong lúc nghỉ phép, nhưng trong đó dính dáng đến kế hoạch nhiệm vụ của Thiên Dạ nên đơn vị sẽ thanh toán toàn bộ.” Nhắc đến Cổ Lâm, ánh mắt nhóm người Nghiêm Hoài Vũ lại tối lại, An Viễn Đạo nhìn thấy cả, thở dài, “Lần này Cổ Lâm trúng đạn là chuyện ngoài ý muốn, mọi người đừng quá đau lòng và tự trách.” “Đây không phải là chuyện ngoài ý muốn.” Đột nhiên, một giọng nói vang lên.